GIỚI THIỆU
Vào lúc 20 giờ tại Nhà hát Lớn TP.Hà Nội, đạo diễn Lê Quý Dương đã cùng Nhà hát Kịch thành phố Hồ Chí Minh giới thiệu một vở diễn mới mang tên “Huyền thoại cuộc sống” trong chương trình Liên hoan Sân khấu quốc tế lần 2 tổ chức tại Hà Nội. “Huyền thoại cuộc sống” đã được trao tặng Giải thưởng đặc biệt của Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam vì những sáng tạo mới lạ và vinh dự là vở diễn đại diện cho TP.HCM chính thức tham gia Liên hoan Sân khấu quốc tế lần này. Khi được hỏi bí quyết cho những sáng tạo mới lạ của mình, đạo diễn Lê Quý Dương giản dị đáp: “Tôi chỉ mong muốn biến tất cả những gì không thể thì trở thành có thể và những gì có thể thì trở thành hiện thực trên sàn diễn sân khấu của hiện thực con người”.
BÌNH LUẬN CỦA GIỚI CHUYÊN MÔN
“Người thanh niên này đã mang những điều học được từ khắp thế giới để vun đắp cho văn hoá Việt Nam một cách thật nhuần nhuyễn”.
GS-TS Trần Văn Khê
“Đây là một ví dụ tiêu biểu cho những chương trình văn hoá có khả năng phát triển các mối liên hệ bền vững giữa người dân Việt Nam và Australia. Chúng tôi hy vọng rằng, vở kịch này sẽ khuyến khích thêm nhiều sự hợp tác giữa các tổ chức nghệ thuật và các nghệ sĩ sân khấu của hai quốc gia”.
Tiến sĩ Stephen Henningham, Tổng lãnh sự Australia
VIDEO
HÌNH ẢNH
KỊCH BẢN
Đạo diễn: LÊ QUÝ DƯƠNG
-oOo-
Copyright © 2005 lequyduong
NHÂN VẬT
- Nàng thiếu nữ
- Chúa đất
- Bà chúa đất
- Tráng sĩ
- Gã trai làng
- Lính đỏ
- Lính xanh
- Già làng
Cảnh Một
Dần hiện lên một quán trà nghèo có treo mành mành trước cửa nằm sót lại giữa một xóm làng xơ xác điêu tàn. Những thân cây cụt lủn cháy trụi hiện lên phía xa. Vọng lên tiếng hát buồn của Nàng Thiếu Nữ bán quán trà. Nàng ngồi trước quán, đôi mắt không chớp nhìn thấu vào không gian. Tráng Sĩ nằm bất động gần đó.
Thiếu nữ: (dừng tiếng hát) – Dậy đi.
Tráng sĩ: (Thức giấc)- Chẳng hiểu ta đã ngủ gục ở đây từ khi nào?
Thiếu nữ: (Vẫn bất động)– Từ lâu lắm rồi. May mà lũ quạ chưa rỉa thịt đấy.
Tráng sĩ:- Nàng bán cho ta ly trà.
Thiếu nữ: (Vẫn bất động) – Quán này không có trà
Tráng sĩ:- Quán trà mà không có trà thì có gì? Nàng bán cho ta ly nước.
Thiếu nữ: (Vẫn ngồi bất động)– Mưa ở đây không ra nước chỉ rơi xuống toàn máu và xương người thôi.
Tráng sĩ:- Kỳ vậy? Đúng là thiếu nữ lạ lùng của một cái làng quái gở. Không khí thì toàn mùi thịt người thối rữa.
Thiếu nữ: (Vẫn ngồi bất động)– Đi đi. Đừng hỏi nữa.
Tráng sĩ: – Tiếng nàng nói thật hay nhưng buồn!
Thiếu nữ: (Vẫn ngồi bất động)– Tiếng của những oan hồn đó.
(Rất nhanh và bất ngờ bật dậy áp sát tai xuống đất nghe ngóng) Chúng lại đến rồi!
Tráng sĩ:- Chúng là ai?
Thiếu nữ:- Những kẻ đến chiếm đất này. Muốn sống thì hãy giả bộ chết đi.(Chạy vô sau bức mành)
Tráng sĩ:- Người sao muốn sống lại phải giả bộ chết. Được. Ta thử giả bộ chết xem cuộc sống nơi đây thế nào! (Tráng sĩ nằm bất động. Tiếng trống và tiếng vó ngựa nổi lên. Lão Chúa Đất vào cùng hai lính)
Lão Chúa Đất: – Có phải con bé ở cái quán trà này không?
Lính Đỏ: – Bẩm Chúa Đất chúng con không thể lầm.
Lão Chúa Đất: ( Cười với Lính Đỏ)- Thằng lính đỏ này biết chiều ta! Cho mày lạng bạc.
Lính xanh:- Có người nằm ở đằng kia.
Lão Chúa Đất: (Đến gần Tráng sĩ)- Thằng này lạ. Ruồi bu đầy mặt mà nó không đuổi.
Lính Đỏ:- Con nghĩ là nó chết rồi.
Lão Chúa Đất: (Cười)– Chết. Để ta tưới vào mặt nó xem nó có sống lại không.
Lính Xanh:- Nước của Chúa Đất thơm trong hơn suối đầu nguồn. Chúa Đất tưới vào xác ấy làm gì cho phí.
Lão Chúa Đất: (Cười với Lính Xanh)- Thằng Lính Xanh này biết nịnh ta! Cho mày lạng bạc. Vào tìm con bé đi!
( Đám lính xông vào trong quán trà. Một lát chúng chạy xộc ra ngoài bịt mũi sợ hãi.)
Lính Đỏ:- Xác người thối rữa bốc mùi nồng nặc trong đó chịu không nổi!
Lão Chúa Đất:- Nó chỉ trốn đâu đó quanh đây!
(Hai lính lại vào nhà lôi ra nàng thiếu nữ)
Lính Xanh:- Chúa đất quả là tinh tường. Chút nữa thì con bé xổng mất!
Lão Chúa Đất: (với thiếu nữ)- Lấy tóc của ngươi chùi chân cho ta đi. Coi cái mặt đáng yêu chưa kìa! Đên nay ngươi sẽ là món ăn tối cho ta và đám thuộc hạ!
Thiếu nữ:- Ta sẽ chết trước khi bị nhục.
Tráng sĩ: (Bật dậy) – Không bao giờ nàng phải chết. Nàng có quyền được vui sống như mọi sinh linh.
Lão Chúa đất:- Tưởng ngươi đã chết! Ngươi không biết từ nay ta là Chúa Đất của cái vùng này sao? Quỳ xuống trước khi ta nổi giận.
Lính Đỏ:- Dạ! Con nghĩ là ta nên mềm và mỏng với đám tráng sĩ. Họ không sợ chết đâu ạ!
Lão Chúa đất:- Sợ à? Ta chẳng vừa định tưới vào mặt hắn đấy thôi.
Lính Xanh:- Con nghĩ Chúa đất định tưới vào mặt hắn lúc ta tưởng hắn đã chết là một chuyện. Bây giờ hắn đang sống sờ sờ thế kia lại là một chuyện rất khác.
Lão Chúa đất:- Đừng nhiều lời nữa.
(Lão Chúa đất cùng hai lính xông vào đấu với Tráng sĩ. Chúa đất bị thương. Hai lính sợ dạt ra.)
Tráng sĩ:- Ta sẽ không tha nếu các ngươi còn tiếp tục đi ức hiếp dân lành.
Lão Chúa đất: (Căm giận)- Được lắm. Dù ngươi ở bất cứ nơi đâu ta cũng sẽ tìm ra ngươi để trả mối thù này. (Hai lính dìu Chúa đất ra nhanh.)
Thiếu nữ:- Em chẳng biết đi đâu nữa! Xin tráng sĩ cho em theo cùng. Hãy lánh khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Máu đòi lại máu! Hận thù trả hận thù! Tai họa sắp trút xuống rồi đó.
Tráng sĩ: -Ta sẽ đưa nàng về làng cùng với ta. Đi thôi!
(Tráng sĩ cùng nàng thiếu nữ đi ra)
Đèn tắt
Cảnh Hai
Làng quê của Tráng Sĩ. Không gian náo nhiệt trong ngày hội. Hàng chục chiếc lồng đủ loại treo trên những thân cây đang vào mùa trổ hoa làm không gian càng thêm lung linh huyền ảo.
Gã Trai Làng: (lẩm bẩm một mình)- Từ ngày hắn đưa nàng về làng không đêm nào ta ngủ ngon giấc, trông hai người đi bên nhau mà máu trong tim ta sôi lên. Nàng mới đẹp làm sao. Lẽ ra nàng phải là của ta. Nhưng trái tim nàng thuộc về hắn mất rồi. Hừm! ta yêu nàng. Giá như ta là người đã cứu nàng để nàng yêu ta! Dân làng bảo hai người sẽ dự định làm lễ cưới. Đừng hòng! Sẽ không bao giờ có cái lễ cưới đó đâu. (Nhìn thấy Tráng Sĩ và Thiếu Nữ đi tới) Để xem họ nói với nhau những gì. (Nấp kín)
Thiếu nữ: (vào)- Tráng sĩ! Sao cõi sống này lại có những kẻ muốn cướp phá quê hương của người khác và bắt người khác làm nô lệ?
Tráng sĩ:- Một ngày nào đó, mọi dân tộc trên thế gian này sẽ được sống trong độc lập tự do và bình đẳng!
Thiếu nữ:- Em sợ ngày đó sẽ không đến. Em sợ một mình tráng sĩ sẽ chẳng thay đổi được gì đâu! Sống sao khó quá! Giá em đã không sinh ra! Hay ta cứ sống cam phận cho yên thân.
Tráng sĩ:- Cam phận làm nô lệ ư? Không! Ta thà chết ngàn lần với tự do cón hơn phải sống một lần trong nô lệ!
Thiếu nữ:- Tráng sĩ vẫn quyết chí ra đi!
Tráng sĩ:- Thế gian này còn nhiều người đang đau khổ. Ta muốn tìm đường giải phóng cho họ!
Thiếu nữ:- Chí chàng đã quyết em chẳng dám can ngăn nữa. Ơn chàng cứu sống em vẫn chưa đền đáp được, em tặng chàng những chiếc nhẫn này làm kỷ vật. Mỗi chiếc nhẫn là một tuổi xuân em dành cho chàng.
Tráng sĩ:- Ta chỉ yêu một mình nàng thôi.
Thiếu nữ: – Em cũng chỉ yêu một mình chàng thôi. (Họ hôn nhau rất lâu.) Trăng đêm nay sáng quá! Ánh sáng kỳ diệu sẽ gột sạch khổ đau, bất hạnh trên thế gian này.
Tráng sĩ:- Dưới vầng trăng tròn tỏ ta hãy thề cùng nhau rằng: trái tim của chúng ta sẽ không đổi thay, đôi chân chúng ta sẽ không đi lầm đường, đôi tay chúng ta sẽ không làm điều phi nghĩa.
Thiếu nữ:- Em xin thề.
Gã trai làng: (Lẩm bẩm một mình)- Đừng thề. Ai sinh ra trên đời này mà chẳng hơn một lần làm điều phi nghĩa.
(Vọng lên tiếng vó ngựa rầm rập. Gã Trai làng chạy nhanh ra khỏi chỗ nấp la lớn)
Gã Trai làng:- Quân lính đổ về đông nghẹt vây quang làng.
Tráng sĩ:- Đệ hãy mau dẫn nàng thiếu nữ bà con chạy lên núi.Huynh sẽ tìm cách đánh lạc hướng tụi nó.
Gã Trai làng:- Bà con ơi. Chạy theo ta! Đừng tiếc gì của cải nữa! Nè cái anh kia! Heo bò bỏ lại! Chết đến nơi rồi còn tiếc rẻ chi nữa! Nhanh chân lên! Phải sống trước đã! Tụi lính tới gần lắm rồi. (Ra nhanh)
Thiếu nữ:- Chàng hãy bảo trọng!
Tráng sĩ:- Hẹn gặp lại nàng!
(Mọi người ra một hướng. Tráng Sĩ ra một hướng khác. Tiếng vó ngựa mỗi lúc gần hơn. Một lát Lão Chúa đất xông vào cùng hai lính.)
Lão Chúa đất:- Bắt sống bằng được thằng tráng sĩ cứng đầu. Đánh ba tiếng trống làm hiệu. Sau ba tiếng trống.Nếu đám mọi dân không chịu giao nộp thằng tráng sĩ, cướp phá tùy thích.
(Từng tiếng trống vang lên nặng nề căng thẳng. Khi tiếng trống thứ ba vừa kết thúc nghe tiếng vó ngựa rầm rầm lẫn trong tiếng hò hét của đám lính trong cơn đốt phá cướp bóc điên cuồng. Lửa bùng lên rực đỏ khắp nơi.)
Đèn tắt
Cảnh Ba
Đêm trên núi. Bầu trời chỉ có vài ngôi sao sáng ở phía xa. Hiện lên mờ tỏ những lùm cây vách đá đen sẫm như những bóng ma. Tráng sĩ, Gã Trai làng ngồi im trên những phiến đá. Im lặng kéo dài.
Gã trai làng: – Đệ đã cố gắng hết sức mà không cứu được nàng thiếu nữ. Đám lính xáp lại từ bốn hướng bắt nàng mang đi. Dân làng ai cũng sợ hãi cắm đầu chạy tán loạn. Hay là… chúng ta đầu hàng.
Tráng sĩ: (bật dậy)- Không đời nào. Lão Chúa Đất tới đây đốt phá xóm làng, sỉ nhục bao trai tráng, ném vào lửa bao trẻ con người già, bắt hiếp bao đàn bà con gái. Huynh thà chết chứ không hàng.
Gã Trai làng:- Lão Chúa Đất có binh hùng tướng mạnh, vũ khí toàn những thứ dữ có thể giết người hàng loạt. Làm sao đệ và huynh có thể thắng được.
Tráng sĩ:- Lão Chúa Đất mạnh nhưng nếu huynh đệ ta quyết tâm thì sẽ vẫn chiến thắng.
Gã Trai làng:- (với Tráng Sĩ)- Đệ lo lắm. Lão Chúa Đất đã bắn tin rằng lão ấy sẽ cho bọn lính tha hồ làm nhục nàng thiếu nữ và bắt tất cả dân làng làm nô lệ nếu huynh không tự trói tay ra hàng.
Tráng sĩ:- Không! Ta thề sẽ sống chết với quân xâm lược.
Gã Trai làng:- Này! Huynh cứ anh hùng hảo hán thế thì được ích lợi gì? Sống nhục chút vẫn là sống. Chết vinh quang mấy cũng vẫn là chết. Đừng dại!
Tráng sĩ:- Đệ có tin huynh không?
Gã Trai làng:- Đệ tin!
Tráng sĩ:- Nếu đệ tin huynh xin hãy nghe huynh nói!… Huynh đệ ta sẽ không chịu làm nô lệ! Hãy tập hợp tất cả đàn ông đàn bà trẻ già trai gái cùng sát cánh bên nhau. Đúng gà gáy canh hai sớm mai, ta sẽ vòng ra sau lưng núi bất ngờ đánh úp dinh thự của Lão Chúa đất.
Gã Trai làng: (Một mình)- Sao giống người gì mà thích đánh nhau quá. Chỉ nhịn một chút là yên mà không ai chịu nhịn ai bao giờ.
Tráng sĩ: (với Gã Trai làng)- Đệ vừa nói gì vậy?
Gã Trai làng: (Giật mình)- Không! Không! Không nói gì. Huynh quyết đánh là đệ cũng quyết đánh.
Tráng sĩ:- Huynh đệ ta hãy xứng đáng là những người con anh dũng của đất này!
Gã Trai làng: – Đúng rồi! Phải xứng đáng.
Tráng sĩ: – Hẹn gặp lại sớm mai. Kìa.Sao đệ chưa về?
Gã Trai làng: – Đệ có nghe…Đệ có nghe người ta bảo rằng…
Tráng sĩ:- Người ta bảo gì? Sao đệ cứ ấp úng mãi thế?
Gã Trai làng: – Người ta bảo,…nàng thiếu nữ có tặng huynh những chiếc nhẫn xinh xắn lắm.
Tráng sĩ: – Những chiếc nhẫn ấy là kỷ vật nàng tặng huynh.
Gã Trai làng: – Huynh cho đệ mượn những chiếc nhẫn ấy ít ngày được không? Đệ muốn đánh một bộ nhẫn để tặng người đệ thương.
Tráng sĩ: (Lấy bộ nhẫn ra đưa cho Gã Trai làng)- Đệ cầm lấy. Có vậy mà cứ ấp úng mãi. Thôi về ngủ đi còn lấy sức cho ngày mai! Tạm biệt. (ra nhanh)
Cảnh Bốn
Doanh trại của lão Chúa Đất. Buổi tối. Đèn đuốc thắp sáng soi rõ sự giàu sang uy quyền. Vợ chồng Lão Chúa Đất ngồi trên chiếc ngai lớn xem đám vũ nữ đàn ca. Lính Xanh vào thì thầm với Lão Chúa Đất. Lão ra hiệu cho các vũ nữ dừng lại.
Bà Chúa đất: – Phu quân! Cuộc vui chỉ mới bắt đầu?
Lão Chúa đất: – Phu nhân hãy tạm lui về phòng. Ta sẽ sai mấy đứa hầu gái tới xé lụa hay đập đồ sành sứ cho phu nhân nghe. Phu nhân vẫn thường thích giải khuây như thế mỗi khi ta bận việc quân mà?
Bà Chúa đất: -Việc gì mà cuộc vui phải ngưng giữa chừng?
Lão Chúa đất:- Ta có việc cơ mật. (Tất cả ra chỉ còn lại Chúa Đất và Lính Xanh).
Lính Xanh:- Bẩm Chúa đất hắn mang đến cho ta một tin quan trọng.
Lão Chúa đất: – Giải hắn vào!
(Một lát Lính Đỏ dẫn một người trùm khăn vào.)
Lính Đỏ:- Nhà ngươi đang đứng trước Chúa Đất! Quỳ xuống!
(Lính Đỏ giật tấm khăn, Gã Trai Làng bị lóa mắt hèn hạ ôm mặt quỳ mọp xuống lạy lung tung tứ phía.)
Lính Xanh:- Chúa Đất đang ngồi đây! Nè nè! Lạy phía đằng này chứ!
Lão Chúa đất: – Ta hiện hữu ở khắp mọi nơi! Cứ cho hắn lạy! Nơi nào hắn lạy là nơi ấy ta hiện hữu!
Gã Trai làng: -Dạ! Con xin lạy Chúa đất.
Lão Chúa đất: – Người là ai, từ đâu tới?
Gã Trai làng:- Dạ thưa Chúa đất! Con chỉ là một gã trai làng hèn mọn băng đèo lội suối đến tìm Chúa đất.
Lão Chúa đất:- Ngươi mang gì đến cho ta?
Gã Trai làng: -Dạ thưa Chúa đất! Một tin liên quan đến sự sống của nhiều người.
Lão Chúa đất: – Đổi lại ngươi muốn gì?
Gã Trai làng:- Dạ thưa! Con chỉ muốn….
Lão Chúa đất: -Sự sống với ta là sòng phẳng.
Gã Trai làng:- Con muốn nàng thiếu nữ Chúa Đất đang giữ.
Lão Chúa đất:- Chém đầu hắn rồi quăng ra đồng cho quạ rỉa.
Gã Trai làng:- Dạ thưa Chúa Đất! Con có làm gì nên tội đâu?
Lão Chúa Đất:- Tráng sĩ cho ngươi bao nhiêu bạc để lừa ta?
Gã Trai làng:- Dạ! Con xin thề con chỉ muốn nàng thôi.
Lão Chúa Đất:- Cái ngươi đem tới có xứng đáng với cái ngươi muốn đổi?
Gã Trai làng:- Con đâu dám để các đấng bề trên thiệt thòi ạ.
Lão Chúa Đất:- Thằng này khá. Nói đi. Tin gì? Ngươi lấy gì đảm bảo đó là sự thật.
Gã Trai làng:- Dạ! Mạng sống của con ạ.
Lão Chúa Đất:- Lính! Truyền lệnh tấn công!
(Trong đêm tối nghe tiếng vó ngựa rầm rập vọng lên. Sân khấu bất ngờ chìm vào trong im lặng của sự chết. Từng đám lửa trùm phủ xuống không gian. Nhìn thấy những bóng người giãy dụa và gục chết.)
Đèn tắt
Cảnh Năm
Nơi giam giữ nàng thiếu nữ. Những lớp song sắt ken dày. Nàng thiếu nữ bị xiềng chân giữa bóng tối, nhỏ nhoi như mầm sống yếu ớt vươn lên. Bà chúa đất vào.
Bà Chúa Đất:- Ngươi đang lạnh lắm phải không? Ta mang đến cho ngươi một hy vọng.
Nàng thiếu nữ:- Bà là ai?
Bà Chúa Đất:- Bà chúa đất.
Nàng thiếu nữ:- Bà chỉ là một người đàn bà bán rẻ quê hương và chính bản thân mình!
Bà Chúa Đất: (cười)- Nhiều người đã chết trong nhà ngục này! Ngươi có muốn sống không?
Nàng thiếu nữ:- Sự sống là quý giá chẳng ai từ chối bao giờ!
Bà Chúa Đất:- Trong dinh thự của ta có những căn phòng lộng lẫy, ấm áp. Ta muốn đưa ngươi tới đó.
Nàng thiếu nữ: – Tới đó chưa chắc đã sống!
Bà Chúa Đất:- Nhìn vào mắt ngươi ta thấy có tình yêu và ta biết ngươi sẵn sàng chết vì tình yêu đó.
Nàng thiếu nữ:- Chính vì thế mà ta sẽ ở lại!
Bà Chúa Đất:- Ta cũng từng muốn chết cho tình yêu của mình. Nhưng rồi cận kề với cái chết ta lại muốn sống.
Nàng thiếu nữ:- Mỗi người có một cách riêng để sống.
Bà Chúa Đất: – Tình yêu của ngươi có còn khi bản thân ngươi đã chết?
Nàng thiếu nữ:- Ta chết cho tình yêu của ta được sống nghĩa là ta vẫn sống.
Bà Chúa Đất:- Điều đó thật vô nghĩa! Khi những người tình không còn thì tình yêu chỉ là ảo ảnh. Ta cũng đã từng yêu say đắm và điên cuồng như ngươi. Nhưng rồi ta hiểu rằng phải sống trước đã.
Nàng thiếu nữ:- Tại sao bà muốn ta sống? Bà cần gì ở ta?
Bà Chúa Đất:- Có một nàng thiếu nữ xinh đẹp như ngươi đã chết một lần trong trái tim ta và giờ đây ta không muốn hình ảnh ấy phải chết thêm một lần nữa. Ta muốn mở cho ngươi một cánh cửa để bước ra và vui sống hạnh phúc chứ không phải ở đây, nơi cõi chết lạnh giá và đáng nguyền rủa này.
Nàng thiếu nữ:- Làm sao ta có thể tin được khi người mở cánh cửa đó là bà? Nghe bà nói ta biết bà không hạnh phúc! Bà đang muốn giải thoát cho ta hay cho linh hồn của chính mình!
Bà Chúa Đất:- Cuộc sống là một con đường! Nếu chiều bên này là huyền thoại thì chiều bên kia là cạm bẫy. Loài người rơi vào cạm bẫy nhiều hơn là trở thành huyền thoại! Ôi! Những cạm bẫy của sự vong thân!
Nàng thiếu nữ: – Bà đã đánh mất chính bản thân mình!
Bà chúa đất:- Ta ư? Ta chết lâu rồi! Người đang nói với ngươi chỉ là ảo ảnh thôi!… Muốn sống thì theo ta! Muốn chết thì ở lại!
Nàng thiếu nữ:- Chính vì muốn sống mà ta sẽ ở lại!
(Bà Chúa Đất lạnh lùng đi ra. Còn lại mình thiếu nữ)
Nàng thiếu nữ: (một mình)- Tráng sĩ! Hãy tha thứ cho em! Chàng có biết em yêu chàng bằng từng nhịp đập của trái tim mình! Có thể một ngày cuộc sống nghiệt ngã của loài người sẽ làm trái tim em không còn đập nữa, khi ấy linh hồn em sẽ tan giữa không trung, hòa vào từng hơi thở ôm ấp chàng! Hãy nói với em dù chỉ một lần nữa thôi rằng, một ngày loài người sẽ yêu thương nhau hơn và tình yêu sẽ giúp cho con người biết sống và biết chết có nghĩa! Sao lạnh lẽo quá! Em cảm thấy có những oan hồn đang đi lại quanh đây! Họ thì thầm với em khao khát của họ được trở về với cõi sống chứ không phải lang thang giữa vũ trụ tối đen để kêu oan ! Giá như em có thể hóa thành một vêt khói nhang để sưởi ấm linh hồn họ! Tráng sĩ! Từ ngày gặp chàng em không còn sợ bóng tối nữa! Chàng đã giúp em tìm thấy tình yêu. Tình yêu như mặt trời sáng lên xua tan bóng tối của tội lỗi và chết chóc. Em yêu chàng và em sẵn sàng chết cho tình yêu ấy được sống.
Đèn tắt
CẢNH SÁU
Đêm trong ngục. Tráng sĩ bị trói căng giữa không trung. Toàn thân chỉ có mảnh khố quấn quanh. Những cây đuốc bập bùng hắt ra ánh sáng đỏ ma quái. Vợ chồng Lão Chúa Đất ngồi xem lính Xanh lính Đỏ đang dùng gậy tra tấn Tráng sĩ.
Lão Chúa đất: (lạnh lùng) – Đánh tiếp. Đánh đến bao giờ hắn thừa nhận ta là Chúa Đất của hắn mới thôi.
(Hai lính mệt buông gậy dừng tay thở)
Lão Chúa đất: -Ai cho các ngươi dừng tay! Phu nhân của ta đang thưởng thức tiếng rên của hắn. Đánh tiếp.
Lính Xanh:- Bẩm Chúa đất cho chúng con nghỉ một lát. Chúng con mỏi lắm rồi. Chúng con mỏi không thể nào tả nổi.
Bà Chúa đất: -Đánh tiếp!
Lính Đỏ:- Tụi con đánh nó cả ngày thừa sống thiếu chết mà nó vẫn không chịu nhận. Nếu nó không chết chắc tụi con chết quá.
Lính Xanh: – Bẩm cả đời con ăn bổng lộc cầm gậy đi theo Chúa Đất để đánh người, chưa bao giờ con gặp phải cái thằng nào lại dai, lại lỳ như cái thằng này.
Lính Đỏ:- Con không biết nó ăn trúng cái gì mà thịt xương nó lại không giống thịt xương con.
Lính Xanh:- Ôi! Sức sống trong người con lại không giống sức sống trong người nó! Ngộ quá.
(Gã Trai Làng bò vào nép bên Lão Chúa Đất)
Lão Chúa đất: – Theo ngươi thì ta nên làm gì để cho hắn thừa nhận ta là Chúa Đất của hắn?
Gã Trai làng:- Hắn xúi giục lũ cứng đầu cứng cổ nhất trong vùng chống lại Chúa Đất! Cứ đánh hắn chết cho đáng đời quân ương ngạnh.
Tráng sĩ:- Quân phản bội. Ta vẫn nhận ra giọng nói của mày. Mày bán rẻ quê cha đất mẹ bà con làng xóm cho ngoại xâm. Mày sẽ bị quả báo.
Gã trai làng: – Nè, các người! Hãy dần cho hắn một trận nhừ tử. Ta thù hắn. Gái đẹp trong vùng chỉ thích hắn chứ không thích ta.
Lão Chúa đất:- Nếu cây gậy đó chưa đủ thì vào lấy cây gậy khác to hơn.
Bà Chúa đất:- Phu quân. Lỡ hắn chết mất thì sao?
Lão Chúa đất: – Thì bớt được hai bàn chân ương ngạnh dẫm trên lãnh địa của ta. (Với bọn lính vừa vào đổi gậy). Đó có phải là cây gậy to nhất chưa?
Lính Đỏ:- Dạ chưa! Trong kho còn cây bự lắm mà có gai nữa.
Lão Chúa đất:- Vào lấy.
Lính Đỏ:- Dạ!
Gã trai làng: (nhại theo)- Đúng rồi! Vào lấy ra đây. Đáng đời mày chưa? Mày hãy cười toe toét cười với lũ gái đẹp trong làng nữa đi.
Lão Chúa đất:- Đánh đi. Làm gì mà đực mặt ra vậy?
Gã Trai làng: – Đúng rồi! Đánh đi! Đánh đi chứ!
Lính Xanh: -Bẩm Chúa đất con biết chỉ một gậy này nữa là hắn chết.
Gã Trai làng:- Con xin được tự tay trừng trị hắn ạ.
Lão Chúa đất:- Đánh đi. Ta cho phép!
Bà Chúa đất:- Khoan! Ta cho ngươi đánh nhưng không được đánhhắn chết. Ngươi đánh nhưng phải giữ cho hắn sống. Nếu ngươi đánh hắn chết ngươi phải thế thân vào chỗ của hắn để cho ta đánh.
Gã Trai làng:- Thưa bà Chúa đất! Hắn là kẻ thù của chúng ta.
Bà Chúa đất:- Ta thích nghe tiếng kêu rên của kẻ thù hơn là nhìn thấy xác chết của chúng.
Lão Chúa đất:- Ta cũng thích nghe những tiếng kêu rên ấy!
Bà Chúa đất:- Phu quân. Đất này đã có quá nhiều hồn ma rồi. Kia kìa kìa (Chỉ những hồn ma trắng chợt xuất hiện phía xa) Những hồn ma! Chúng lại đang xuất hiện. Đó! Đó! Đó! Phu quân có nghe thấy chúng không?
Lão Chúa đất: – Ta có nghe thấy gì đâu?
Bà Chúa đất:- Tiếng chúng đang nguyền rủa đó. Ôi! Phu quân! Đưa ta ra khỏi thế giới chết chóc này.
Lão Chúa đất:- Các ngươi hãy canh gác hắn cẩn thận. Ngày mai ta sẽ có trò vui với hắn!
Bà Chúa đất:- Nhưng nhớ là không được làm gì để hắn chết.
(Vợ chồng Lão Chúa đất ra. Gã Trai làng bò theo sau)
Lính Xanh: – Chúa đất gì mà thất đức quá. Ai lại lấy trò đánh người làm tiêu khiển. Sẽ có ngày dân nó chơi cho cái bụp! Chết không kịp ngáp!
Lính Đỏ:- Đệ nói nhỏ thôi. Lỡ có ai nghe thấy thì rước họa vào thân. Các Chúa trả lương cho huynh đệ mình đánh thì mình cứ đánh. Nay mai thời thế thay đổi các Chúa trả lương cho huynh đệ mình múa thì mình múa. Thôi quan trọng sống được là sướng rồi. Mình theo làm sao được với các Chúa các Quan. Tưởng các Chúa biết nhiều nhưng thực ra hổng biết gì hết.
Lính Xanh: -Huynh nói vậy là sao?
Lính Đỏ: – Suốt từ sáng tới giờ huynh toàn giơ cao đánh khẽ chứ đánh thiệt tình thì ổng thành người thiên cổ rồi.
Lính Xanh:- Đệ đánh cũng như phủi ruồi thôi.
(Hai người lính cùng cười phá lên rất đôn hậu)
Tráng sĩ:- Đa tạ hai huynh!
Lính Đỏ:- Tỉnh rồi hả?
Lính Xanh:- Nói thiệt với ông tráng sĩ. Mình là người mà không thương nhau thì còn ai thương mình đây.
Lính Đỏ:- Thôi để tụi tui cởi trói cho ông nghỉ một lát! Giờ này chắc vợ chồng Chúa đất ngủ hết rồi!
(Lính Đỏ lính Xanh cởi trói hạ Tráng sĩ xuống)
Lính Xanh: – Cuộc đời sinh thù sinh hận làm gì để thằng cầm gậy đánh người cũng khốn mà thằng bị gậy nện vào thân cũng khổ.
Lính Đỏ:- Chính huynh lại muốn đập cho cái thằng phản bội một trận nhừ tử. Trên đời này huynh căm ghét nhất sự phản bội.
Lính Xanh:- Ham hố gì cuộc đời của thằng lính giết hại đồng bào mình ngay trên mảnh đất của quê chương mình.
Lính Đỏ:- Nghĩ vậy nhiều đêm không ngủ được, nhậu cũng không vô, nôn nao, bần thần hổng giống ai!
Lính Xanh: (chợt hiểu ra im lặng)- Nè. Huynh có nghe thấy gì không?
Lính Đỏ:- Tiếng chân người.
Lính Xanh: – Đúng rồi. Ai vậy ta?
Lính Đỏ: (Trói Tráng sĩ lên)- Ông tráng sĩ cảm phiền!
(Hai người lính đứng vào vị trí như đang canh giác Tráng sĩ rất cẩn thận. Một lát, Bà Chúa Đất bất ngờ xuất hiện tay xách một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh sáng mờ tỏ soi rõ thân hình Bà Chúa Đất rất đẹp trong bộ đồ ngủ mỏng. Bà nhìn Tráng sĩ chăm chú).
Bà Chúa Đất:- Lính! Cởi trói cho hắn rồi ra ngoài.
Lính Đỏ:- Bẩm lệnh bà…nhưng….?
Bà Chúa Đất:- Chỉ ta mới là người có quyền hỏi.
(Hai người lính cởi trói hạ Tráng sĩ xuống rồi nem nép đi ra. Bà Chúa đất mơn trớn thân thể của Tráng sĩ một cách tàn bạo và lạnh lùng)
Bà Chúa Đất: – Góc nhà phía tây có cửa nhỏ đi vào phòng ngủ của ta. Từ cửa đó bước thêm ba bước nữa là tới một lối dẫn xuống hầm ngầm thông qua con đường bí mật thoát khỏi dinh thự này. Chỉ có ta và phu quân của ta biết con đường đó.
Tráng sĩ:- Bà nói với ta điều đó để làm gì?
Bà Chúa đất: – Ngươi hãy trốn đi. Phu quân ta nói ngày mai sẽ chọc mù mắt người và nung dùi đỏ đóng dấu lên thân thể ngươi để tiêu khiển cho ta và binh lính. Đi đi. Trời sắp sáng rồi.
Tráng sĩ: (ngạc nhiên)- Tại sao bà lại giải thoát cho ta?
Bà Chúa Đất: – Ta thích những người đàn ông sắt đá kiên cường. Ngươi là một trong số họ. Chúa Đất phu quân ta cũng là một trong số họ.
Tráng sĩ:- Ta khác phu quân của bà. Phu quân của bà tới đây cướp bóp hà hiếp dân lành. Ta đấu tranh để phá bỏ xiềng xích nô lệ giành lại cuộc sống tự do cho họ.
Bà Chúa Đất: – Tất cả những điều ngươi vừa nói chẳng có ý nghĩa gì đối với ta hết. Ta chỉ là thân phận đàn bà đến và đi khỏi thế giới này. Ta sống cuộc đời mà ta có thể sống không hơn không kém. Đi đi! Đừng hỏi thêm một điều gì nữa.
(Lính Xanh Lính Đỏ run rẩy bước vào)
Lính Xanh: – Bẩm! Nếu lệnh bà có lòng giải thoát cho ông Tráng sĩ thì xin lệnh bà giải thoát cho cả chúng con.
Lính Đỏ: – Ngày mai nếu Chúa Đất thấy ông Tráng sĩ này biến mất thì mạng của chúng con cũng không còn. Con còn vợ và đàn con nhỏ. Con xin lệnh bà cho chúng con một con đường sống.
Bà Chúa đất: – Được. Các ngươi hãy đi nhanh! Đừng bao giờ quên rằng ta đã một lần cứu sống các ngươi!
Lính Xanh Lính Đỏ: (đồng thanh)- Xin đội ơn lệnh bà!
(Tráng sĩ và hai người lính ra nhanh. Còn lại Bà Chúa đất)
Bà Chúa đất:-Phu quân! Ta thích ngươi quyền uy sắt đá bách chiến bách thắng nhưng linh hồn ta không độc ác như linh hồn ngươi. Ngươi thích hành hạ con người để tàn phá và hủy diệt con người. Ta thích hành hạ con người để tìm thấy sức sống dai dẳng của con người, sức sống mạnh mẽ vươn lên tự thay đổi và hoàn thiện! (Im lặng rất lâu)
Đèn tắt
Cảnh Bảy
Nơi giam giữ nàng thiếu nữ. Ánh sáng mờ tỏ của những ngọn đuốc hắt qua những chấn song sắt lớn đổ bóng đen xuống sàn đá một cách ma quái và lạnh lẽo. Nàng thiếu nữ đang ngồi chết lặng trong đêm tối. Gã Trai làng rón rén trườn vào.
Thiếu nữ: (Hét lên sợ hãi) -Ai?
Gã Trai làng:- Nàng! Nàng Nàng Nàng
Thiếu nữ:- Kìa.Huynh cũng bị bắt sao?
Gã Trai làng:- Chuyện dài lắm. Nói ra chỉ thêm buồn.
Thiếu nữ:- Tráng sĩ và mọi người ra sao huynh có biết không?
Gã Trai làng:- Tráng sĩ…Ôi! Tráng sĩ!
Thiếu nữ:- Đã có chuyện gì xảy ra với chàng?
Gã Trai làng: (lấy bộ nhẫn)- Hắn gửi trả nàng những chiếc nhẫn nè. Hắn nhờ ta nói lời vĩnh biệt nàng!
Thiếu nữ:- Đúng là những chiếc nhẫn! Sao có chuyện này?
Gã Trai làng: – Làm sao mà ta biết được?
Thiếu nữ:- Lần cuối cùng huynh gặp chàng là khi nào?
Gã Trai làng:- Cũng mới đây thôi! Hắn đưa cho ta những chiếc nhẫn rồi bỏ đi theo mấy nàng mỹ nữ lạ! Ta băng đèo lội suối tìm đến đây để chia sẻ với nàng nỗi bất hạnh này.
Thiếu nữ:- Tráng sĩ!
Gã Trai làng:- Ta không tin người ta có thể phản trắc đến thế.
Thiếu nữ: (thổn thức)- Tráng sĩ!
Gã Trai làng:- Nếu ta mà là đàn bà con gái có một người tình phản trắc như vậy thì ta sẽ nghiền nát hắn ra.
Thiếu nữ: – Chàng không thể là người như vậy!
Gã Trai làng:- Chao ôi đó lại là sự thật! Nếu nàng muốn ta sẽ ra tay giết hắn để trả thù này!
Thiếu nữ: (òa khóc)- Trời lạnh quá! Sương giá phủ mờ tất cả!
Gã Trai làng:- Đúng! Sương giá phủ mờ tất cả!
Thiếu nữ:- Huynh đi đi, đừng nói nữa.
Trai Làng: -Trời lạnh thấu xương mà ta can… đảm đến với nàng. (Nhảy lên) chu cha sương rơi vào cổ lạnh quá! Lạnh gì mà lạnh dữ vậy! (Sán lại gần thiếu nữ)
Thiếu nữ:- Đi đi.
Gã Trai làng:- Nàng! Nàng!…Nàng! Ta sẽ làm cho nàng vui.
Thiếu nữ:- Huynh tránh xa ta ra. Ta đang muốn khóc!
Gã Trai làng:- Nàng khóc vì quân bội tình ấy làm gì. Ta không thể nào quên cái bộ mặt của hắn khi hắn nhờ ta đưa trả lại nàng những chiếc nhẫn.
Thiếu nữ:- Gương mặt của chàng lúc ấy trông thế nào?
Gã Trai làng:- Biết tả sao đây cho đúng sự thật. Phải rồi. Bộ mặt của hắn lúc đó… giống miếng thịt heo bày ngoài chợ mấy ngày liền mà không ai hỏi mua.
Thiếu nữ:- Ta không tin.
Gã Trai làng:- Sự thật hiện sờ sờ ra trước mặt, mà vẫn không tin. Chẳng lẽ tự tay ta làm những chiếc nhẫn này à?
Thiếu nữ: – Những lời thề chẳng còn giá trị gì nữa hay sao?
Gã Trai làng:- Nhìn vào mắt ta! Đó! Đó đó! Thấy không?
Thiếu nữ:(nhìn vào mắt gã Trai làng)- Ta chẳng thấy gì ngoài bóng tối đục mờ.
Gã Trai làng: (đểu cáng)- Tình yêu hiện lên sờ sờ như vậy mà không thấy gì hết! (Ôm ghì thiếu nữ ngấu nghiến)
Thiếu nữ:- Buông ta ra. Buông ta ra. Buông ta ra!
(Gã Trai làng chồm tới đè ngửa thiếu nữ xuống sàn đá định cưỡng hiếp nàng. Chợt có tiếng lè nhè vọng vào từ bên ngoài làm Gã trai làng sợ hãi ngồi bật dậy. Một lát Chúa Đất say khật khừ vào)
Lão Chúa Đất:(Độc thoại)- Có lẽ nào vợ ta lại phản bội ta. Nếu không thì làm sao thằng tráng sĩ vô loài đó có thể trốn troát được? Nếu đúng là vợ ta đã giải thoát cho hắn, thì dù có cả thế gian này trong tay ta cũng cảm thấy chẵng còn gì nữa. Hỡi trái tim ta! Ta muốn cầm nắm vò bóp ngươi trong tay. Đập đi! Đập đi! Đập đi! Đập cho máu trong tim ta cuộn chảy, sao ta bỗng thấy hồn mình trống rỗng. Tất cả chỉ là hư vô. Máu ơi! Hãy sôi lên! Ta là ai giữa cõi sống loạn lạc này. Ta đến từ đâu và sẽ đi về đâu? Hỡi thời gian! Hãy cho ta một khoảnh khắc để bấu víu. Hỡi không gian hãy cho ta một hạt bụi để làm điểm tựa…Ôi! Nếu đúng là vợ ta đã phản bội lại ta!…Cái thằng chó nào đang bò lồm cồm trước mặt ta?
Gã Trai làng:- Bẩm Chúa Đất là con đây.
Chúa đất:- Con…Con…Con…Con. Đúng rồi con! Con chỉ có thể là con thôi chứ làm sao là người được!
Gã Trai làng:-Bẩm Chúa Đất! Để con đưa Chúa Đất đi nghỉ. Đêm nay Chúa Đất say xỉn…à không…quá chén.
Lão Chúa Đất:- Quá chén?
Gã Trai làng:- Dạ! Quá chén!
Lão Chúa đất:- Trên khắp vùng lãnh địa mênh mông này chưa có một thằng người nào từ to đến bé, từ yếu đến khỏe, từ trẻ đến già, từ đàn bà đến đàn ông, từ lang thang, du đãng, chơi bời, lông bông cho đến căn cơ cù lần, mần ăn, chí thú, dám bảo ta quá chén.
Gã Trai làng: – Con lỡ miệng! Xin Chúa đất tha tội!
Lão Chúa đất: – Đêm hôm nhà ngươi mò vào đây làm gì?
Gã Trai làng:(Run sợ)- Dạ thưa Chúa đất con nhớ Chúa đất đã hứa cho con cô gái này khi Chúa đất thắng trận trở về! Chúa đất mau quên quá.
Lão Chúa đất:- Bảo ta “ quá chén” rồi lại bảo ta “mau quên”!
Gã Trai làng: – Miệng ơi là miệng! Cái miệng hại cái thân.
Lão Chúa đất:- Láo quá quá láo láo quá quá láo…láo lếu. Láo thế là cùng! Không phải ta quên mà là ta không thèm nhớ. Phải trị những thằng láo như ngươi thì mới giữ được kỷ cương đạo đứa. Lính!
Tiếng bên ngoài: – Dạ.
Lão Chúa đất:- Quăng thằng này vô cho chó sực.
Gã Trai làng: (Quì mọp xuống run rẩy)- Chúa đất nhớ lại coi! Con đã đem tin tức quan trọng đến dâng cho Chúa đất.
Lão Chúa đất:- Ta chỉ nhớ mang máng ngươi là một thằng phản bội. Đã là những thằng người phản bội thì ở bất cứ đâu cũng không đáng sống! Dẫn hắn đi.
(Gã trai làng bị lôi ra bằng dây thòng vào cổ. Một lát vọng lên tiếng kêu quằn quại của gã bị đàn chó săn xông vào xé xác. Bà Chúa đất bất ngờ xuất hiện, tay cầm chiếc đèn lồng nhỏ đứng lặng như một bóng ma lạnh lùng nhìn Chúa đất sán đến thiếu nữ. Nàng thiếu nữ bất ngờ rút trâm cài đầu đâm vào ngực tự sát. Chúa đất kinh hãi nhìn nàng gục xuống. Bà Chúa đất đứng lặng lẽ).
(Những tiếng trống trận bỗng nổi lên từ bốn phía cùng với tiếng hò reo ầm ĩ. Lửa bốc ngút trời. Bà Chúa đất bất ngờ rút đoản kiếm đâm chết Chúa Đất từ phía sau. Lửa bốc lên ngùn ngụt. Trong ánh lửa, Tráng sĩ bế thiếu nữ trên tay).
Tráng sĩ: – Mặt trời ở đâu? Ta xin dang tay đón Người! Xin Người hãy mãi chiếu sáng cho sự chết được trở về, cho sự sống được tiếp nối, cho lửa rực rỡ và tinh khôi của Người tái sinh lại thế gian này.
(Tráng sĩ bế thiếu nữ đi thẳng vào lửa rực cháy.)
Già làng: – Mặt trời! Trái đất! Con người! Đó là sự sống! Sống là một huyền thoại! Huyền thoại cuộc sống! Mọi thứ có thể đổi thay nhưng Huyền Thoại Cuộc Sống sẽ còn sống mãi!
(Im lặng và bất động như một bức tranh)
Đèn tắt