GIỚI THIỆU
Đó là một câu chuyện thật giản dị kể về một tốp trẻ lang thang, cơ nhỡ phải sống tạm bợ trong một ụ lô cốt còn sót lại từ thời chiến tranh nằm ở ngoại ô thành phố. Trong số trẻ đó có một cậu bé bị bệnh hủi tên Mộc,lúc nào cũng cuộn mình lại bằng một mảnh bao tải rách nát, bẩn thỉu,mồm luôn ngậm chặt một chiếu ống bơ sắt méo mó, sét gỉ, ngày lại ngày cố lét ra mép sông lấy nước về tưới vào một hòn đất nhỏ ở gần ụ lô cốt. Một buổi sớm mai, bạn bè lay gọi mãi mà mộc không tỉnh dậy. Cậu đã chết từ lúc nào không ai biết, nằm cong queo che cho hom đất, nơi có một mầm cây xanh biếc như vừa mới chợt nhú lên đón mùa xuân về.
VIDEO
KỊCH BẢN
LỜI THỈNH CẦU MÙA XUÂN
Kịch bản sân khấu hình thể
Copyright©2007LEQUYDUONG
Nhân vật
MỘC : Cậu bé hủi cuộn mình thoi thóp trong một túi bao tải rách
HUYỀN : Em bé gai bị câm và điếc, múa rất đẹp.
DAO : Thằng bé bán báo rong, cụt một chân, thổi sáo trúc rất hay.
SÚ : Bé gái bị mù hai mắt, đánh đàn bầu rất giỏi.
TÒNG : Một thằng bụi đời chuyên sống bằng trộm cắp.
NGÂN : Một bé gái không gia đình, theo Tòng đi kiếm sống.
LỀNH : Thằng bụi đời đánh giày, cùng hội với Tòng.
CẢNH MỘT
I. Một ụ lô côt bê tông rêu mốc xám xịt còn sót lại từ thời chiến tranh mờ mờ hiện ra dưới ánh trăng yếu ớt giữa đêm đông lạnh buốt, phía sau là triền sông, mùa nước cạn, lấp loáng những vệt sông lăn tăn xa tít và những bóng đò ngang.
Từ lối ra vào tối om của ụ lô cốt, một đống bao tải đen đúa, bẩn thỉu và rách nát nãy giờ nằm bất động bỗng dưng cụng cựa. Dưới trăng, rất chậm và rất khẽ, một cánh tay hủi cụt lủn từ từ thò ra khỏi những mép sợi gai sờn rách. Rồi tới một cẳng chân cũng thòi ra chậm và khẽ như thế. Cuối cùng là một cái đầu bù xù tóc hơi cố ngẩng lên, để lộ thấp thoáng một gương mặt nhem nhuốc, bờn bợt. Thằng Mộc. Nó cố duỗi tứ chi cụt lủng gượng bò lết đi. Cả đống bao tải dơ dáy bọc quanh tấm thân, nó bắt đầu dịch chuyển, từng tấc, từng tấc một về phía hông lô cốt, nơi có một hom đất nhỏ được xếp quây lại bằng những hòn đá lổn nhổn. Tới bên hom đất,cái đầu bù xù tóc của thằng Mộc cố dướn lên nhìn như đang kiếm tìm một điều gì đó bí ẩn lắm. Rồi cái đầu ấy bất ngờ rụt lại, bất động và đờ cứng như thể đang chống đỡ một nỗi thất vọng lớn lao bởi những hoài mong bao ngày chưa thành sự thật. Im lặng rất lâu. Rồi tấm thân thằng Mộc lại khẽ cụng cựa. Lần này, với một vẻ vô cùng nhẫn nhục và kiên trì, cái đầu bù xù tóc của nó cố dướn ra xa hơn sang phía bên kia hom đất, nơi có một chiếc ống bơ sắt đen gỉ, méo mó nằm chỏng chơ. Khóe miệng thằng Mộc bất ngờ há ra, và với một động tác tác thật thành thạo, hai hàm răng nó cắn chặt lấy vành miệng méo mó của chiếc ống bơ sắt gỉ ấy.
Vẳng lên tiếng chim lợn kêu rợn đêm. Cái đầu thằng Mộc vội ngoác dậy, hoảng hốt nghếch theo tiếng chim xa dần. Vừa cố gắng chuyển động bằng những cẳng tay cẳng chân cụt lủn, thằng Mộc vừa dùng miệng tha chiến ống bơ gượng bò lết vào bóng tối phía sau ụ lô cốt.
II. Một giọi đàn bầu buồn da diết bồng từ trong ụ lô cốt tối om ngân lên thánh thót rồi rỏ lắng vào đêm nhẹ như một hạt nước. Tiếng đàn mỏng manh, yếu ớt làm không gian đêm đông càng âu lo, cô quạnh. Dao chống nạng bước vào, vai đeo chiếc túi vải nặng trĩu, tay ôm một sấp báo bán dở. Nó đặt xấp báo xuống đất, tần ngần đứng lắng tai nghe những tiếng đàn bầu đang thánh thót ngân lên. Như đã thành lệ, Dao rón rén rút ra từ trong chiếc bị cói trên vai cây sáo trúc xinh xắn. Nó nhẹ nhàng đặt cây sáo lên môi, chậm và khẽ như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm cho những giọt đàn bầu kia tan biến mất. Tiếng sáo trúc của Dao vút lên, quyện chặt lấy từng tiếng đàn bầu dường như hai âm thanh ấy đã cùng được sinh ra để sống và để chết cho nhau. Rồi tiếng đàn bầu khẽ xa dần và lặng tắt.
Từ lối ra vào tối om của ụ lô cốt, Sú quờ tay lửng chửng lần từng bước đi ra. Nó bị mù cả hai mắt. Tất cả tối đen như mực trước mặt nó. Chỉ có tiếng sáo trúc đang vẳng lên rộn rả trên môi Dao là nguồn ánh sáng duy nhất dẫn đường cho nó bước đi, Sú nghiêng tai lắng nghe tiếng sáo. Sú bước theo từng tiếng sáo, tiếng sáo dường như làm mỗi bước chân nó tự tin hơn. Sú bước gần tới Dao thì Dao lại vừa thổi sáo vừa tinh nghịch chống nạng chạy sang một góc khác. Sú ngơ ngác, ngỡ ngàng vì tiếng sáo trúc lúc ẩn lúc hiện, lúc xa lúc gần xung quanh nó, như cố giúp nó quên đi nỗi buồn tủi của cuộc đời mù lòa tối tăm để tìm đến với niềm vui sống trong thế giới âm thanh bay bổng. Sú như đang đắm mình trong tiếng sáo trúc tha thiết của Dao. Nó quờ tìm như muốn cầm nắm được tiếng sáo ấy trong tay, muốn được ôm chặt tiếng sáo ấy vào lòng. Mải đuổi theo tiếng sáo đang ríu rít đâu đó như tiếng chim quanh mình, Sú lỡ bước quỵ ngã. Tiếng sáo vụt tắt. Dao chạy ùa tới đỡ Sú dậy. Mặc dù ngã rất đau nhưng Sú không khóc. Nó ôm chặt lấy Dao, dướn mũi ngửi khắp đầu khắp mặt Dao như thể đã chộp bắt được tiếng sáo nghịch ngợm hồi nãy. Nó túm chặt lấy cây nạng gỗ của Dao ngửa mặt lên trời nhoẻn miệng cười với niềm vui chan chứa trong lòng. Dao lấy ra từ trong chiếc túi vải những củ khoai lang luộc còn nóng hổi. Sú dướn mũi hít lấy hít để hơi khoai nóng vì đói. Nó nuốt nước bọt ừng ực thèm thuồng. Dao bóc một củ khoai định đưa sát lên miệng cho Sú ăn. Con bé bỗng rụt đầu lại rất nhanh và chợt ngồi bất động, mặt hướng về phía xa xăm nơi dường như có điều gì linh thiêng lắm đang dâng lên trong lòng nó.
Sú từ từ lần đường bò vao trong ụ lô cốt rồi quay ra ngay với một bát hoa giả bằng nhựa cũ kỹ và những nén hương trên tay. Nó lần ngửi tìm đến chỗ Dao, nâng niu đón củ khoai lang luộc trên tay Dao rồi lại lần từng bước về phía ụ lô cốt, nơi có một hốc đạn khoét sâuvào thành bê tông. Sú với bàn tay lần tìm trên thành bê tông ấy. Nó nhẹ nhàng đặt bát hoa giả vào những củ khoai vào trong hốc đạn rồi với tay gọi tìm Dao. Dao bật dậy tập tễnh chạy đến bên Sú. Nó móc tay lấy ra một hộp diêm ẩm quá nên không cháy. Dao hà hơi cho que diêm khô lại, Sú cũng cuống quít làm theo. Hai đứa trẻ chụm đầu vào nhau trong đêm đông cùng cố kiếm tìm một ngọn lửa. Ngọn lửa bùng lên, leo loét cháy giữ bốn bàn tay bé nhỏ khum khum lại che không cho gió làm nó lụi tắt. Dao thắp lên nững nén hương từ ngọn lửa ấy. Nó kính cẩn cấm hương vào trong hốc đạn nơi đã dường như hóa thành một góc bàn thờ linh thiêng trong tâm hồn thành kính và cô đơn của hai đứa bé. Vẳng lên từ đâu đó tiếng mõ chùa đều đều. Hai đứa trẻ cùng cúi đầu chắp tay ngồi cầu nguyện. Vọng lại từ phía sông tiếng hát buồn của một người chèo đò.
III. Từ trong bóng tối phía sau ụ lô cốt, đống bao tải bọc tấm thân hủi cụt lủn của thằng Mộc từ từ xuất hiện. Ngậm chặt vành ống bơ sắt gỉ trên miệng, thằng Mộc nhích từng tấc, từng tấc một về phía hom đất, cố giữ không cho một giọt nước nào từ trong lòng chiếc ống bơ sánh ra ngoài tựa hồ như những giọt nước ấy là vốn của cải vô cùng quý giá mà phải gắng công lắm nó mới tìm kiếm và tha về được. Dao và Sú vẫn lặng im ngồi bất động trước hốc bàn thờ trong tiếng mõ gõ đều đều. Phía bên này, thằng Mộc đã tha được chiếc ống bơ tới bên hom đất. Thật cẩn thận, nó cố nâng chiếc ống bơ lên rồi nghiêng đầu tưới từng giọt từng giọt vào trong hom đất. Chợt vọng lại từ phía chân trời là những tiếng chim lợn kêu thảm thiết. Chiếc ống bơ dừng sững lại. Thằng Mộc nghếch tai nghe theo tiếng chim. Dường như nó linh cảm thất chuyện gì đó chẳng lành sắp đến. Gương mặt thằng Mộc ngước lên nhớn nhác nhìn quanh. Nó vội nghiêng miệng ống bơ tưới hết nước vào hom đất rồi cuống cuồng dịch chuyển tấm thân hủi tiều tụy nằm quây lại, ôm gọn hom đất vào lòng.
Tiếng chim lợn cũng làm Dao giật mình bật đứng dậy. Nó nhặt đá ném đuổi trong sự giận dữ. Tiếng chim xa dần rồi mất hẳn. Sực nhớ ra một điều gì đó, Dao chống nạng tập tễnh đi vào trong ụ lô cốt. Nó cầm ra một mảnh áo len đang dỡ sặc sỡ đủ màu sắc đi vội về phía Mộc. Một tay Dao giật giật đầu sợi dây gai buộc ngang thân Mộc với một nỗi lo âu dò hỏi. Thằng Mộc vẫn nằm bất động. Mắt nó nhìn mảnh ái len không chớp. Dao chống nạng chạy lại dúi mảnh áo len vào mũi Sú. Sú ngửi mảnh áo len rồi cũng hoảng hốt bật đứng dậy với đầy vẻ lo lắng không kém gì Dao. Nó chập chững bước đi, đôi cánh tay gầy hướng về phía trước như cố quờ tim ai đó. Dao đốt một ngọn đuốc rồi trèo lên mặt ụ lô cốt. Nó dướn người lên huơ ngọn đuốc về bốn phía với hy vọng Huyền, đứa bạn câm và điếc của nó có thể nhìn thấy ánh lửa mà biết lần tìm đường về. Tiếng chim lợn thảm thiết từ xa bay dội qua đầu Dao. Dao vung ngọn lửa đuốc xua đuổi tiếng chim. Nó cầm ngọn đuốc tập tễnh chống nạng đi vào đêm tối. Còn lại Sú một mình, Sú cầm mảnh áo len đan dở sặc sỡ trên tay, mếu máo như sắp khóc. Nó lần tìm tới ngồi xuống cạnh Mộc, bàn tay nắm chặt lấy sợi dây thừng buộc ngang người Mộc như sợ sẽ lại lạc thêm một người bạn nữa. Thằng Mộc vẫn nằm bất động dường như tất cả những biến động của thế giới xung quanh chẳng có ý nghĩa gì với nó cả. Nó cuộn mình chặt hơn trong tư thế sẵn sàng hứng chịu mọi sự bất hạnh có thể tới, cốt sao bảo vệ và giữ gìn được nguyên lành hom đất trong vòng tay ôm của nó.
-Đèn Tắt-
CẢNH HAI
IV. Một góc phố vắng đêm mùa đông. Những mái ngói cổ kính xạm nắng mưa.Làm đường chật chội nghe vội vã tiếng bước chân ai đó đi về, đòn gánh nặng trĩu trên vai, vành nón nghiêng nghiêng khuất bóng xa dần. Dưới gốc bàng cụt ngọn khẳng khiu, một bác chữa xe đạp già ngồi một mình trong tấm vải mưa, ngủ gà ngủ gật trên lề hè, ngọn đèn dầu nhỏ li ti cháy loe loét, sợi dây xích to đùng và dài ngoằn khóa nhầm cổ chân của bác và chiếc thùng gỗ đựng đồ nghề bên cạnh. Thỉnh thoảng bác chữa xe lại giật mình thức giấc, bàn tay lần theo sợi xích xem thùng đồ nghề chữa xe của mình còn hay mất. Rồi bác lại gục đầu chìm vào giấc ngủ vùi, tiếng ngáy khò khè như tắt ứ trong họng chẳng hiểu vì lạnh hay vì nơm nớp trong giấc chiêm bao.
Từ phía gốc bàng, Tòng, Lềnh và Ngân lù lù xuất hiện. Chúng rón rén tiến lại sát phía chiếc thùng đựng đồ nghề của bác chữa xe đạp già. Ngân khẽ khàng nâng sợi xích lên để hai đứa kia tìm cách tháo ổ khóa ra khỏi những chiếc đinh khuy bắt chặt vào thân của chiếc thùng gỗ. Bác chữa xe đạp già hễ chợt cựa mình là cả ba đứa lại đứng yên phăng phắc bất động. Đợi cho tiếng ngáy khò khè của bác chữa xe đạp già vang lên là chúng lại tiếp tục hý hoáy cục cựa. Tháo rời được sợi dây xích ra, Tòng và Lềnh cùng xúm lại khiêng chiếc thùng đồ nghề, sung sướng nhún nhảy bước đi theo một điệu nhảy uốn éo. Tòng ra hiệu cho Ngân vòng sợi xích sắt dài khóa cổ chân của bác chữa xe vào gốc bàng. Đồng hồ bưu điện bất chợt điểm một tiếng chuông làm bác chữa xe đạp già choàng thức giấc. Ngân giơ nắm đấm về phía tiếng chuông rồi cùng theo Tòng và Lềnh lủi nhanh vào đêm tối.
Lần tay theo sợ xích sắt dài, bác chữa xe giật mình bật dậy như một chiếc lò xo vì thấy cổ chân mình bị trói vào gốc bàng, còn thùng đồ nghề thì đã biến mất từ lúc nào. Bác cố bước đi nhưng cổ chân không tài nào thoát ra khỏi sợi xích sắt đc. Như nhìn thấy có người đi ngang qua, bác chữa xe đạp kiễng chân bắt loa tay gọi cứu. Lại chính Tòng, Lềnh và Ngân chạy vào. Chúng làm ra vẻ hốt hoảng và sốt sắng xúm lại tháo gỡ sợi dây xích trói bác chữa xe đạp già. Bác chữa xe đạp già khua tay bực tức như đang kể lại như đang kể lại cho ba đứa nghe chuyện bác bị mất thùng đồ nghề chữa xe như thế nào. Tòng và Lềnh làm bộ cáu giận lắm. Cả hai vung tay vung chân đấm đá thùm thụp vào không trung dường như nếu biết ai là kẻ lấy chiếc thùng đồ nghề đó sẽ bị chúng đánh cho nhừ tử. Ngân ngồi sát bên bác chữa xe đạp già với vè cảm thông và đầy chia sẻ. Một tay nó đấm nhè nhẹ lên lưng bác, tay kia lần vào túi bác móc ra từng đồng tiền nhàu nát rồi dúi vội vào cạp quần của mình mà bác chữa xe đạp già vẫn không hay biết. Bác buồn rầu đứng dậy, đôi bàn tay lúng túng vo tròn tấm vải mưa lại, mặt hướng vào đêm. Rồi bác cúi xuống nhặt sợi xích dài lên cầm trên tay, bác nhìn sợi xích rất lâu rồi lại thả tuột nó xuống đất thất vọng. Dường như bác đang lúng không hiểu từ nay trở đi bác sẽ kiếm sống bằng cách nào khi đã bị mất thùng đồ nghề. Nâng ngọn lửa đèn dầu xanh lét, nhỏ li ti như hạt đỗ trên tay, bác chữa xe đạp già bỏ lại chiếc xích sắt dài nằm chỏng chơ trên đất, lủi thủi một mình đi vào bóng đêm xa dần cho đến khi bóng bác khất hẳn nơi cuối đường.
V. Vọng lại từ phía xa tiếng guốc mộc khua đều trên phố. Tiếng guốc mỗi lúc một thêm gần. Tòng và Lềnh ghếch tai lắng nghe tiếng guốc rồi kéo tuột Ngân nấp vào phía sau gốc bàng. Một người phu nữ đội rổ bánh mì bán đêm trên đầu khua guốc đi vào. Tòng, Lềnh và Ngân từ phía sau gốc bàng bất ngờ nhảy ra chặn người phụ nữ lại. Người phụ nữ sững người ngơ ngác nhưng rồi chị trấn tính lại được ngay. Tòng và Lềnh lạnh lùng chìa tay ra hiệu cho người phụ nữ đưa tiền. Người phụ nữ từ từ đặt rổ bánh mì xuống đất. Búi tóc của chị rơi xõa xuống ngang vai. Bất ngờ, chị vụt đứng dậy rút guốc cầm lăm lăm trên tay, đập vào nhau canh cách, vẫy vẫy Tòng, Lềnh và Ngân lại gần như tỏ ý đã sẵn sàng, Tòng,Lềnh và Ngân hơi lùi lại. Cả ba đứa nhìn nhau rồi quay đầu chạy biến vào sao gốc bàng. Người phụ nữ ném phịch hai chiếc guốc xuống đất, tay ôm ngực thở hổn hển vì chị chỉ cương lên như thế thôi chứ bản thân chị cũng sợ hết hồn hết vía. Chị đứng khẽ khàng vấn lại mái tóc thành một búi thật gọn rồi đặt rổ bánh mì lên đầu, vội rảo bước đi. Tiếng guốc khua vang, xa dần và tắt hẳn.
VI. Tòng, Lềnh và Ngân ló đầu ra từ phía sau gốc bàng. Thấy yên tĩnh chúng mới dám bò ra từ từ từng bước một. Cả ba cùng kiểng chân, ngửa cổ giơ nắm đấm theo hướng người phụ nữ bán bánh mì vừa đi khỏi. Tòng và Lềnh lủi thủi khiêng ra thùng đồ nghề chữa xe đạp ăn trộm được hồi nãy. Tòng mở nắp thùng rồi dỡ tung ra đất đủ thứ kiềm búa và các thứ dụng cụ linh tinh khác. Ba đứa ngồi xúm lại chia thành ba phần rất đều nhau, những thứ chúng đã cùng lấy được. Lềnh được chia chiếc búa. Nó hùng hổ đứng dậy cầm búa múa một thế võ với vẻ đắt ý lắm. Ngân được chia một miếng sắt tây có đúc những dãy lỗ nhỏ li ti dùng để đánh săm. Nó vòng tay ra phía sau cọ miếng sắt tây sồn sột lên lưng rồi cười tít vì hả còn ngứa ghẻ. Tòng ngắm nghía chiếc mỏ lếch phần của mình. Nó lạnh lùng xiết chặt hai gọng mỏ lết vào ngón tay như thử sức chịu đựng của bản thân. Chiếc mỏ lết càng xiết chặt, gương mặt nó càng thêm lỳ lợm và cô hồn.
VII. Từ phía cuối đường, xuất hiện bóng Huyền đi tới, vai đeo một chiếc bị cói rách nát, đầu đội mũ nan, nghiêng nghiêng hướng xuống đất như đang tìm gì đó. Tới bên một thùng rác bên lề đường. Huyền chợt dừng lại bới, tìm và nhặt ra được một cuộn len nhỏ xíu màu đỏ. Nó vui sướng ngắm nghía cuộn len rất lâu, cẩn thận bỏ cuộn len vào trong bị cói rồi lại hăm hở bước đi tiếp.
Nhìn thoáng thấy bóng Huyền, Tòng đang siết chiếc mỏ lếch trên tay bỗng vùng bật dậy. Nó chăm chăm nhìn về phía Huyền, cười ra hiệu cho Lềnh và Ngân biết rằng con bé đang đi tới kia cùng hội với một thằng què, một thằng hủi và một con bé mù. Tòng bắt chước điệu bộ dò dẫm bước đi của người mù, bước đi tập tễnh của người cụt, và nằm gục xuống đất chân tay co rúm lại cố bò lết đi như người hủi. Hai đứa kia vừa há hốc mồm cười hô hố rồi bị Tòng bịt mồm im bặt. Tòng dang tay vẽ vào không trung trước mặt hình ụ lô cốt bê tông, nơi những đứa cụt, mù và hủi, nó vừa diễn tả đang ở cho Lềnh và Ngân thấy,Tòng phồng má thổi phù vào không trung như làm một phép màu nhiệm. Hình ảnh ụ lô cốt bê tông bỗng hiện ra thấp thoáng phía sau, trong ánh sáng ảo ảnh xa mờ. Hai đứa kia hiểu ý Tòng ngay, mặt chúng rạng rỡ hẳn lên trong sự tưởng tượng chúng cướp đc ụ lê cốt ấy làm nơi ở cho riêng chúng. Cả ba đứa cùng chụm đầu lại bàn tính âm mưu gì đó rồi thoắt biến vào phía sau gốc bàng.
VIII. Huyền tung tăng vào trong niềm vui lại vừa tìm được một cuộn len mới màu xanh. Nó không hề biết có sự nguy hiểm đang chờ đợi. Nó rất ngạc nhiên vì từ phía sau gốc bàng, bồng vang lên tiếng ai đó khóc thút thít nghe rất đáng thương. Nó chạy lại phía tiếng khóc, nhìn thấy Tòng, Lềnh và Ngân đang làm bộ rúm ró, run rẩy vì đói và rét, Huyền cảm động và thương xót chúng nó lắm. Nó móc trong bị cói lấy ra những quả chuối, ba đứa kia cũng rúm lại lắc đầu, nó lại móc bị cói lấy ra một bịch nước, ba đứa kia vẫn lắc đầu không nhận. Huyền lúng túng nhìn ba đứa trẻ trước mặt cũng trạc tuổi nó. Như chợt nghĩ ra, nó lôi ra từ trong bị cói một manh áo rách chắc nó vừa nhặt được ở đâu đó, định đắp lên người ba đứa đang làm bộ co ro cũm rúm vì rét trước mặt nó. Ba đứa lắc cođầu quầy quậy từ chối. Nó ra ý hỏi ba đứa kia muốn gì? Bấy giờ Tòng mới với tay vẽ vào không trung hình ụ lô cốt và những con đường ngoằn ngoèo bí mật dẫn đến đó. Hình ảnh ụ lô cốt lại hiền lên trong ảo ảnh phía xa. Huyền như hiểu ý muốn của những đứa đứng trước mặt nó. Nó hết tần ngần nhìn hình ảnh ụ lô cốt rồi lại nhìn ba đứa kia. Nó đang phân vân do dự thì, từ lối ra vào tối om của ụ lô cốt, ảo ảnh của Dao, Mộc, Sú, những đứa trẻ cùng sống chung hàng ngày với nó bỗng hiện lên. Dao đứng chống nạng trên mặt ụ lô cốt bê tông, Mộc nằm sõng soài, miệng vẫn cắn chặt vành miệng ống bơ sắt gỉ, cố không để cho nước sánh ra ngoài, Sú đứng dang tay chặn trước cửa ụ lô cốt như tỏ ý không muốn bất cứ một kẻ lạ mặt nào bước vào.Tất cả bất động như đã hóa thành những bức tượng ghi lại khoảnh khắc sống của những tâm hồn. Huyền giật mình bừng tĩnh khỏi những ảo ảnh ấy. Nó nhìn ba đứa trước mặt đang hau háu chờ đợi quyết định của nó. Huyền khẽ lắc đầu. Ngay lập tưc, Tòng, Lềnh và Ngân cùng đứng bật dậy quây quanh Huyền. Mặt mũi chúng hầm hầm tức tối làm Huyền sợ run lên, trong ba đứa chẳng còn vẻ đói rét một chút nào. Lềnh giật phắt chiếc bị cói trên tay Huyền, Huyền định lao tới giành lại, thì Lềnh nhanh như cắt ném chiếc bị cói sang cho Tòng. Huyền lao lại phía Tòng, thì Tòng lại tung chiếc bị cói sáng cho Ngân. Huyền lao tới chỗ Ngân thì Ngân lại chuyển chiếc bị cói về tay Lềnh. Ba đứa vừa ném chuyền chiếc bị cói cho nhau như thể vừa ngoác miêng ra cười hô hố. Huyền nhận ra nó đã bị những đứa vô lại lừa dối. Nó không hề nao núng, lao vào giành giật lại bằng được chiếc bị cói của mình. Lợi dụng lúc Ngân đang dướn người đón bắt chiếc bị cói, nó chồm tới như một mũi tên xô Ngân ngã sõng soài. Chiếc bị cói rơi xuống, bất ngờ tung ra đất những cuộn len đủ màu sắc sặc sỡ mà Huyền đã lượm nhặt được. Ba đứa kia ngạc nhiên nhìn Huyền nhặt vội những cuộn len lên, thổi sạch bụi rồi cẩn thận bỏ lại vào chiếc bị cói với một ẻ rất nâng niu cẩn thận. Tòng cầm một cuộn len to nhất lên xem với vẻ tò mò. Thấy cuộn len chẳng có gì lạ lùng, đặc biệt. Tòng thả cuộn len xuống đất rồi tung chân đá về phía Lềnh như đá một quả bóng. Lênh chặn cuộn len lại và cũng đảo người lách chân dẫn cuộn len đi qua trước mặt Huyền dường như nó là một danh thủ xuất sắc đang trong một trận đấu bóng đá thực sự. Góc bên này, Ngân tung những cuộn len lên trên không trung với một vẻ mặt rất thích thú. Bàn tay nó nhanh nhẹn chộp những que kem trên mặt đất rổi lại chộp bắt lấy cuộn len đang rơi xuống như trò chơi chuyền của các em bé gái ở Việt Nam.
Huyền tìm mọi cách cướp lại cuộn len đang theo chân Lềnh và Tòng lăn lông lốc như trái bóng trên đất nhưng không tài nào được. Nó liểu mình nhào vào cắn ngoạm lấy bắp chân Lềnh khiến Lềnh đau đớn ngã khụy xuống. Lềnh chồm dậy đánh đấm Huyền túi bụi trong cơn giận dữ. Tòng tung cho Lềnh sợ xích sắt dài của bác chữa xe đạp bỏ lại hồi nãy. Lềnh vồ lấy sợi xích trói chặt Huyền vào gốc bàng rồi vun tất cả những cuộn len lại thành một đống ngay trước mặt Huyền. Ngân đi tới chõ Huyền bị trói, tay giật chiếc mũ nan Huyền đang đội quẳng xuống đất rồi rứt tóc trêu Huyền, rồi với một vẻ vừa khoái chí thừa độc ác. Nó đi đi lại lại ngoáy mông nhún nhảy trước mặt Huyền rồi ngồi phịch đít vào lòng chiếc mũ nan. Trong sợi xích sắt trói chặt. Huyền nhắm nghiền mắt, ngửa mặt lên trời. Tòng đi lại lạnh lùng bóp má kéo mặt Huyền bắt nhìn thẳng vào mặt nó. Nó chỉ về phía ụ lô cốt bê tông phía xa, nơi ảo ảnh của Dao, Mộc và Sú vẫn đứng im bất động. Ra hiệu cho Huyền hiểu rằng ụ lô cốt ấy phải thuộc về nó và hai đứa đứng bên cạnh, Huyền nhìn Tòng không chớp mắt. Nó bình thản lắc đầu. Lềnh dứ quả đấm vào mặt Huyền. Huyền nhìn Lềnh chăm chăm. Lềnh tức tối trút quả đấm như trời giáng vào mặt Huyền làm con bé đau đớn, đầu hục xuống một bên. Tòng đạp vào ngực Lềnh làm nó ngã sõng soài rồi nó quay lại khẽ khàng đỡ đầu Huyền dậy, chỉ cho Huyền thấy Lềnh đang nằm lăn lê bò trên đất vì đau đớn. Bàn tay Tòng vuốt nhẹ lên tóc Huyền với vẻ rất thương xót. Nó tự chỉ vào ngực ra hiệu cho Huyền hiểu rằng nó là một thằng tốt. Huyền chỉ im lặng lắc đầu. Tòng sôi máu tát bôp vào mặt Huyền, đúng chỗ nó vừa vuốt ve thương xót. Huyền bất động đứng trong sợi dây xích trói chặt nhìn Tòng từ đầu tới chân với một ánh măt gân góc, dường như nó đang sẵn sàng đón nhận tất cả những gì độc ác và đểu cáng mà Tòng và những đứa kia có thể trút xuống đầu nó.
Ngân tiến lại phía Huyền bằng ánh mắt dò xét, Nó vừa nhìn Huyền vừa đi tới phía những cuộn len. Nó cầm một cuộn lên và dí sát vài mặt Huyền rồi bất ngờ rút bật lửa ga xung quanh cuộn len trên tay nó với vẻ độc ác và ranh mãnh. Ngọn lửa ấy là một cú đánh mạnh vào tâm lý Huyền. Nó vùng vẫy trong sợi xích trói chặt mà không tài nào thoát ra được. Tòng và Lềnh ngoác miệng ra cười khoái chí. Cả hai đứa cùng rút bật lửa gas ra huơ huơ trên đống len trước mặt Huyền cố ý để cho Huyền thấy. Huyền đứng nhìn ngọn lửa đang liếm cháy dần những cuộn len ngay trước mặt nó, Tòng chỉ ngọn lửa trên tay nó rồi chỉ vào đống len với vẻ mặt dọa dẫm, Huyền đứng yên bất động, nó bắt đầu khóc. Khóc không thành tiếng. Chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ nhỏ ra, lăn trên đôi gò má gầy giơ xương của nó.
IX. Trời bỗng nổi cơn giông. Gió rít lên từng cơn giận dữ. Tòng nhìn ngọn lửa tắt ngấm trong tay nó với vẻ rất hậm hực. Nó vung chân đá tung đống len trước mặt rồi cùng hai đứa kia chạy trốn gió rét dưới mái hiên. Mưa bắt đầu rơi như trút nước. Trong sợi xích sắt trói chặt, Huyền đứng một mình giữa mưa. Nó hạnh phúc ngửa mặt lên trời hứng đón từng hạt mưa đang rơi xuống vùi tắt lửa để cứu sống những cuộn len bé bỏng của nó. Mưa rơi cảm giác như mưa đang gột rửa cuộc đời với bề bộn lo âu và vất vả. Từng hạt mua rơi như tiểng rơi của những nốt nhạc thủy tinh trong suốt đưa Huyền vào thế giới lung linh mơ ước. Mưa gỡ tung tùng mắt xích đang thít chặt quạnh Huyền. Từ cuộc đời môt đứa trẻ ăn mày lang thang tội nghiệp. Huyền bước vào giấc chiêm bao kỳ diệu của nó, nơi những cuộn len đủ màu sắc sặc sỡ như đang cùng nó đan thành chiếc áo đẹp tuyệt vời như nó vẫn ao ước. Ngồi dưới mái hiên, Tòng, Lềnh và Ngân chẳng hiểu điều gì đang xảy ra. Chúng ngơ ngác dụi mắt nhìn một khoảng không gian lung linh với những sắc màu rực rỡ đanh hiện lên trước mặt chúng, nơi đứa con giá vừa mới bị chúng hành hạ giờ nhẹ nhàng bước đi cũng với những sợ len mong manh trên tay trong một điệu múa thật duyên dáng, uyển chuyển.
Mưa ngớt dần ròi tạnh hẳn. Trở lại góc hè phố sũng nước, nơi Tòng, Lềnh và Ngân ướt như chuột lột đang ngồi ôm chặt lấy nhau vì đói và rét. Ngân giật mình chỉ cho hai đứa kia thấy Huyền dường như đã ngất đi vì mưa lạnh trong sợ xích thít chặt nó vào gốc bàng. Tòng ghé tai thì thầm với hai đứa kia điều gì đó tâm đắc lắm khiến chúng gật đầu lia lịa. Lềnh đứng dậy vừa nhìn ngó xung quanh vừa rón rén đi vòng ra phía sau gốc bàng. Nó từ từ cởi sợi xích sắt siết chặt quanh Huyền. Huyền đổ gục xuống đất nằm bất tỉnh ngay sau khi sợi xích vừa được tháo ra. Cả ba đứa bọn thằng Tòng cuống cuồng chạy vào chỗ nấp, bỏ mặc Huyền nằm lại một mình. Thỉnh thoảng lại thấy mặt Tòng, mặt Lềnh, mặt Ngân thò ra từ những chỗ nấp theo dõi sát từng cử chỉ của Huyền. Hễ chỉ có một tiếng động khẽ là những khuôn mặt ấy thụt vào ngay.
X. Huyền dần dần tỉnh dậy trong cái lạnh và cơn đau ê ẩm hành hạ thân xác nó. Nó cố gượng mà không sao đứng lên được. Tiếng gió hú hun hút càng làm cho không gian quanh nó càng trở nên ma quái. Phía cuối đường ánh lên le lói ngọn đèn dầu xanh lét của bác chữa xe đạp già hình như vẫn đang cố đi tìm lại thùng đồ nghề đã mất. Huyền cố với tay theo như cầu cứu ánh đèn ấy nhưng ánh đèn cứ đi xa dẫn xa dần.Nó đành cố tự chống tay đứng dậy đi lượm tìm những cuộn len còn rơi sót lại trên đất. Nó ôm những cuộn len sũng ướt vào lòng, cẩn thận bỏ từng cuộn vào trong chiếc bị cói. Một chiếc lá rụng xuống khiến nó bổng hoảng hốt giật mình lo lắng nhìn quanh như sợ lại có thêm những tại họa mới sẽ ập đến. Nó không hề biết rằng , xung quanh nó, ánh mắt của Tòng, Lềnh và Ngân từ nãy tới giờ vẫn đang theo dõi từng chuyển động của nó như những con mèo hoang rình mồi, Huyền đeo chiếc bị cói lên vai, lững chững bước đi bằng đôi bàn chân trần bé nhỏ trên con đường loang loáng nước mưa. Bạn thằng Tòng thò mặt ra ngoác miệng cười tít. Từ chỗ nấp, từng đứa một chống tay bò trườn ra hệt như những con mèo. Chúng xúm lại hếch mũi ngửi nhau, meo lên những tiếng hoang dại, rồi rón rén nem nép trườn bò theo bóng Huyền đang khuất dần ở góc đường.
XI. Dao hớt hải cầm đuốc, chống nạng tập tễnh chạy đi tìm Huyền trong đêm. Thỉnh thoảng nó dừng lại huơ huơ ngọn đuốc về bốn phía với hy vọng Huyền sẽ nhìn thấy. Nhưng vẫn chẳng có gì ngoài đêm, đất ẩm ướt và tiếng gió thỉnh thoảng lại rít lên từng cơn.
-Đèn tắt-
CẢNH BA
XII. Trở lại cảnh ụ lô cốt bê tông trong chiều đông lạnh giá. Nền trời u ám. Mây xám hình thù quái dị trông như những miếng vá. Vọng lại từ phía sông tiếng hò buồn lẻ của một người chèo đò.
Thằng Mộc đang cố dùng miệng ngậm chặt vành ống bơ đựng nước tươi vào hom đất. Sú ngồi im lặng bên đống bao tải rách nát bọc tấm thân thằng Mộc, vừa lắng tai nghe những tiếng hò vọng lại từ phía sống mỗi lúc một thêm da diết vừa dùng chiếc kéo nhỏ lần cắt tỉa một hình mặt trời xinh xinh bằng giấy màu đỏ rực. Nó khéo léo lượn lưỡi kéo cố tỉa cho hình mặt trời ấy thật tròn rồi khẽ gật đầu giây thừng gọi thằng Mộc. Mộc ngoái đầu nhìn lại. Sú giơ hình mặt trời tròn xoe nó vừa cắt xong trước mặt Mộc. Ánh mắt Mộc nhìn hình mặt trời không chớp. Sú từ từ áp hình mặt trời vào trái tim mình. Nó đứng dậy lần bước đi, đợi bàn tay nâng niu hình mặt trời hướng về phía ụ lô cốt, Sú cố kiếng chân để gắn thật cao hình mặt trời của nó lên thành bê tông của ụ lô cốt. Không gian bỗng bừng sáng lên và tràn ngập những tia nắng chói chang chiếu ra từ hình mặt trời bằng giấy của Sú. Sú đứng ngơ ngác nhìn những tia sáng kì diệu ấy. Nó bỗng vui sướng nhảy tung tăng khắp bốn phía trong niềm vui đến thật bất ngờ được nhìn thấy mặt trời. Sú say đắm tắm mình giữa nguồn ánh sáng mà từ lúc sinh ra cuộc sống mù lòa chưa bao giờ nó được thấy.
Chiếc ống bơ sắt gỉ méo mó bổn rơi tuột từ trên miệng thằng Mộc xuống đất làm nước đổ ra lênh láng. Cơn mơ của Sú vụt biến mất. Không gian trở lại với cảm giác lạnh lẽo và tối tăm. Một giọt đàn bầu từ trong nỗi buồn sâu thẳm của Sú lại chợt lắng vào đêm. Mộc cụng cựa ngóc đầu dậy nhìn xung quanh. Nó cảm thấy được tai họa đang đến gần. Nó cứ lết lại gần hơn cái hom đất, nơi nó vẫn chăm chút hàng ngày. Và rồi thật nhẹ nhàng, tấm thân thằng Mộc co lại che cho hom đất, bất động như một khối đá.
XIII. Huyền khoác bị cói vào nhanh trong niềm vui được trở về nhà. Nó chạy nhào lại ôm lấy Sú đang ngồi bên chiếc đàn bầu. Nhận ra hơi ấm quen thuộc, Sú quấn quít ngửi khắp người Huyền. Ôm ghì lấy Huyền không chịu rời. Huyền dúi vào lòng Sú, chiếc bị cói đựng những cuộn len nó đã đi lượm nhặt được. Sú thọc cả hai cánh tay vào trong bị cói. Gương mặt nó sáng bừng lên với một niềm vui rạo rực. Nó lấy ra từng cuộn len, nhẹ nhàng ướm lên mảnh áo sặc sỡ của Huyền đang đan dỡ, chăm chú như thể nó đang nhìn thấy mảnh áo ấy rõ lắm. Huyền cầm mảnh áo rón rén đi lại chỗ Mộc nằm, nó nhẹ nhàng ướm mảnh áo lên người thằng Mộc. Mộc cụng cựa khẽ. Tấm thân nó bỗng càng co lại chặt hơn bên hom đất. Huyền chưa kịp hiểu điểu gì đang đến thì bọn thằng Tòng đã ấp vào.
XIV. Tòng nhìn khắp trong ngoài ụ lô cốt với niềm khoái trá sau bao nỗ lực lần mò tìm kiếm giờ đã thấy hiển hiện ngay trước mắt. Lềnh chạy lại hôn chùn chụt vào thành bê tông của ụ lô cốt, dang rộng hai tay như muốn ôm gọn cả ụ lô cốt vào lòng. Nó ngó tìm xung quanh, sung sướng với tay lên hốc đạn trên thành ụ lô cốt lấy những củ khoai lang luộc. Lềnh tung cho Tòng và Ngân hứng bắt những củ khoai lang. Cả bọn ngồi ăn nhồm nhoàm. Lềnh vừa ăn khoai lang vừa với tay lên hốc đạn lấy hết những nén hương và đồ thờ cúng của Sú vứt xuống đất. Nó lấy ra từ trong hộp đồ nghề đánh giày đeo bên hông những hộp xi, bàn chải và giẻ lau bẩn thỉu, kiểng chân bày ngay ngắn vào hốc đạn, treo cả một đôi giày cũ, bẩn, cộc cạch, chiếc to chiếc bé và khác màu nhau lên thành ụ lô cốt. Cuối cùng, nó lôi ra từ trong ngực áo một mảnh giấy gấp nhàu nát. Lềnh thản nhiên dán mảnh giấy lên thành ụ lô cốt, ngay cạnh hộc đạn. Mảnh giấy có dòng chữ trẻ con viết nguệch ngoạc: “Đây! Hiệu đánh giày Nguyễn Lềnh”. Rồi nó làm bộ bệ vệ ngồi xuống như một ông chủ hiệu thực sự.
Huyền hiểu ra nó đã bị bọn kia theo chân về ụ lô cốt. Nó nhìn những kẻ đang âm mưu cướp ụ lô cốt trong một nỗi giận giữ không gì tả xiết. Sú dướn mũi lên ngửi. Nhận ra có mùi hơi lạ quanh mình, nó sợ hãi ôm chặt lấy chiếc đàn bầu quanh mình., và những cuộn len rồi ngồi nép sát vào người Huyền. Tòng tiến lại phía Sú, nhìn chằm chằm vào mặt con bé. Nghe đồn con bé bị mù, giờ mới nhìn thấy tận mắt, nó ranh mãnh giờ một ngón tay, hai ngón tay rồi ba ngón tay ra trước mặt Sú mà Sú vẫn chẳng có phản ứng gì. Tòng ngoác miệng cười khoái trá. Nó ghé sát miệng vào mặt Sú rồi bất chợt hôn chụt vào môi con bé. Sú chẳng hiểu gì. Nó chỉ cảm thấy ghê tởm với một mùi hôi lạ dính vào miệng nó. Nó kéo vạc áo lên chùi lấy chùi để rồi khua cánh tay ra bốn phía để tự vệ. Tòng cười tít mắt, vồ vào người Sú kéo nó đứng dậy và tìm cách ôm ghì lấy nó. Sú cắn mạnh vào tay Tòng làm nó đau điếng. Tòng giận điên người, nó lao tới đấm đá Sú túi bụi. Bị đánh bất ngờ, Sú đổ gục xuống trong thế bị động của một đứ trẻ mù lòa tội nghiệp. Nó chỉ còn biết bưng hai tay ôm lấy mặt.
Trong tiếng vỗ tay cổ vũ của Lềnh và Ngân, Tòng đè ngửa Sú ra đất hôn chùn chụt vào người con bé mặc cho nó đẩy đạp điên cuồng. Nhìn bạn bị dập vùi, Huyền ú ớ không nói được thành lời. Nỗi uất hận dâng lên trong lòng khiến nó bỗng trở nên dữ dằn như một con thú. Nó nhào lên người Tòng cào cấu rồi cắn ngập răng vào gáy Tòng làm Tòng đau lịm đi. Tòng cố tìm mọi cách thoát khỏi hai hàm răng của Huyền mà không tài nào được. Nó đành buông tha Sú để thoát thân. Lềnh chạy lại túm tóc lôi Huyền ra rồi cứ thế đập đầu Huyền xuống đất cho đến khi con bé nằm sõng soài bất động.
Tòng ngồi dậy ôm gáy đau đớn. Sú bò lại bên Huyền, hai tay ôm chặt lấy đầu bạn lay gọi. Người nó run lên trong những tiếng nấc tắc nghẹn. Huyền vẫn nằm lặng im bất động. Ngân tức tối tới túm tóc dìm đầu Sú xuống, giật chiếc vòng đeo cổ có những hạt cườm bằng nhựa màu của con bé, rồi chạy lại xoa lấy xoa để những vết răng, hằn trên gáy Tòng. Chưa bao giờ TÒng lại bị cắn đau đến mức như thế. Nó gượng đứng dậy,thuận chân đá thúc một cú nữa vào người Huyền trong cơn giận dữ vì đau đớn. Ngân ngắm nghía rồi khoái chí đeo vào cổ chiêc vòng có những hạt cườm bằng nhựa màu nó vừa cướp được.
ðGóc bên này, Lềnh vừa lấy xi đánh lại đôi giày cũ rách to đùng trên thành ụ lô cốt, vừa thỉnh thoảng ghếch mắt nhìn Tòng rồi ngoác miệng cười với vẻ hả hê lắm. Tòng quay ra lườm Lềnh. Lềnh giả vờ nhìn lảng đi chỗ khác miệng huýt sáo vang. Rồi Lềnh hăm hở đi vào trong ụ lô cốt sục sạo lôi ra đủ thứ đồ đạc mà bao ngày bọn thằng Dao đã lượm nhặt và tích trữ được. Những túi quần áo cũ rách rưới bẩn thỉu, những bọc thức ăn khô, những thứ đồ chơi vặt vãnh. Ngân chạy ùa vào ụ lô cốt theo Lềnh để Tòng ngồi lại một mình ôm gáy. Tòng vẫn chưa hả cơn giận. Nhìn thấy đống bao tải bọc thằng Mộc nằm lù lù gần đó, nó ngứa mắt đi tới đá văng thằng Mộc đi. Nó kéo quần thản nhiên đứng đái vào hom đất thằng Mộc vừa nằm ôm giữ khư khư trong lòng vì chẳng tìm thấy có gì lạ. Góc bên này, Ngân đang loay hoay bên một rổ đầy những cuộn len thừa bé xíu đủ màu sắc mà phải rất lâu Huyền mới tích góp được. Nó cầm mảnh áo len của Huyền đang đan dỡ, mím chặt môi gỡ từng sợi len vứt xuống đất với cảm giác vô cùng thích thú. Lềnh mặc ướm thủ một chiếc quần sooc màu tím pha vàng sặc sỡ, rộng thùng thình vừa tìm thấy được trong đống đồ cũ. Nó nhún nhảy đi đi lại lại trước hốc đạn trong niềm vui như đã thực sự có được một cửa hiệu đánh giày.
Tòng sực vào trong ụ lô cốt, Một lát nó quay trở ra với một tấm khăn trải bàn xanh rách cũ và ố bẩn. Nó nhìn ngắm tấm khăn rất kỹ rồi choàng lên vai. Bằng một động tác nhanh và dứt khoát, Tòng nhảy phắt lên mặt lô cốt. Nó dang rộng hai cánh tay lên trời. Trong tấm khăn trải bàn xanh choàng trên mình, với niềm vui tưởng tượng, trông Tòng giống như một lãnh chúa đang khẳng định sự sở hữu đối với mảnh đất dưới chân nó. Nhưng hai cánh tay của nó bỗng từ từ, từ từ hạ xuống. Nó giật mình cảm thấy như có một ánh mắt đang nhìn nó lạnh lùng.
XV. Dao đã trở về . Nó chống nạng đứng đăm đăm nhìn lên mặt ụ lô cốt nơi Tòng, cũng đang chòng chọc đứng nhìn nó. Hai đứa trẻ bụi đời nhìn nhau rất lâu với một nhận thức đơn giản rằng chúng sẽ phải cùng bước vào một cuộc quyết đấu sinh tử mà kẻ chiến thắng sẽ là người giành lại được cái ụ lô cốt. Tòng khẽ nhếch mép cười. Nó ra hiệu cho Dao trèo lên ụ lô cốt, Dao điềm tĩnh chống nạng đi vào trong ụ lô cốt rồi trở ra ngay với những ngọn đuốc rực sáng trên tay. Nó tập tễnh chống nạng đi lại đỡ Huyền và Sú đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt hai đứa, lặng im trao cho mỗi đứa một ngọn đuốc. Huyền và Sú cầm chặt ngọn đuốc từ trong tay Dao đưa. Huyền ôm chặt lấy Dao như muốn truyền cho bạn một hơi ấm. Dao lạnh lùng đua hai ngọn đuốc còn lại cho Lềnh và Ngân. Cả hai đứa rất nhanh chộp lấy ngọn đuốc của mình rồi cùng với Sú và Huyền đứng dàn ra bốn góc quây quanh ụ lô cốt.
ðMột góc trời rực sáng lên giữa đêm đông. Trong ánh lửa đuốc bập bùng, Dao chống nạng vít tay theo trèo lên mặt ụ lô cốt, nơi Tòng vẫn đang đứng choãi chân chờ đợi nó. Từ trên mặt ụ lô cốt, Dao đứng nhìn ra bốn phía. Ánh mắt nó chợt dừng lại nơi đống bao tải bọc tấm thân thằng Mộc bền trong đang từng tấc, từng tấc bò trở lại ôm ghi lấy hom đất. Rồi rất chậm và rất khẽ, cái đầu bù xù tóc của thằng Mộc khẽ từ từ thò ra khỏi những mép sợi gai sờn rách. Khuôn mặt nhem nhuốc bờn bợt bất chợt ngoáy về phía ụ lô cốt bất động. Sau những sợi tóc bù xù bết bẩn xõa xuống trán, có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn Dao. Dao đăm đăm nhìn Mộc như hiểu được tùng lời nhắn nhủ trong ánh mắt của đứa bạn cùi hủi tội nghiệp.
Tòng đã đứng trong tư thế sẵn sàng. Dao ghì đầu nạng cố trụ trong một tư thế vẫn chãi, Tòng bất ngờ nhảy tới, tung chân đá Dao ngã dúi dụi xuống mặt lô cốt. Không để cho Dao kịp trấn tĩnh, nó chồm lên trút xuống đầu Dao những cú đấm cú đá nặng trịch trong cơn điên cuồng của con thú hoang muốn hủy diệt kẻ khác để giành sự sống cho bản thân mình. Dao oằn oại với những ngón đòn giang hò hiểm hốc, nó xỉu đi trong một tình thế tưởng chừng như chẳng thể nào cứu vãn được. Lềnh và Ngân đứng ở dưới. Sung sường nhảy cẩn lên, khoái chí huơ huơ ngọn đuốc trong tay cổ vũ Tòng. Tòng giẫm một chân lên ngực Dao, mặt ngửa lên trời trong niềm hãnh diện của kẻ chiến thắng. Nó chỉ còn việc tung chân đạp tiếp một cú cuối cùng là Dao sẽ từ trên mặt lô cốt lộn nhào xuống đất.
ðSú ghì chặt ngọn đuốc trong tay, gương mặt lo âu cố dướn lên mặt lô cốt để nghe ngóng. Dao choãi tay cố bám lấy những gờ bê tông gồ lên để khỏi bị Tòng đạp ngã xuống. Huyền định chạy lại bên Dao thì bị Lềnh và Ngân dí sát ngọn đuốc vào mặt chặn lại. Bên hom đất, gương mặt thằng Mộc hướng về phía Dao bất động và lạnh lùng. Chỉ có ánh mắt dâu thăm thẳm của nó là dường như vẫn còn đang sống.
Sú như cảm thấy tất cả. Nó lần bước lại bên chiếc đàn bầu bé nhỏ của mình. Những tiếng đàn bầu ngân lên tha thiết làm Lềnh và Ngân đứng ngẩn ra ngơ ngác. Tiếng đàn ấy như nguồn sống trong lành tiếp sức cho Dao dần dần hồi tĩnh lại, Nó cố gượng dậy hướng ánh mắt ra bốn phía xung quanh. Huyền vẫn đứng, tay ghì chặt ngọn đuốc. Ánh mắt của thằng Mộc vẫn im lặng và bất động hướng nhìn về phía nó. Sú dường như đã hóa thân trong những tiếng đàn.
Tòng bàng hoàng, sửng sốt không hiểu tại sao kẻ chiến bại đã lã đi dưới chân nó bông bất ngờ vùng dậy chồm vào người nó, làm nó mất đà chới với ngã quỵ xuống. Nhanh như cắt, Dao với cây nạng gỗ vươn mình đứng dậy rồi cứ thế vụt túi bụi vào đầu vào mắt kẻ thù. Cuộc đấu một mất một còn trở nên căng thẳng hơn. Ở phía dưới, những ngọn đuốc trong tay Lềnh, Ngân, Huyền và Sú lúc dâng lên cao, lúc hạ xuống thấp trong một điệu múa lửa cũng không kém phần quyết liệt. Tòng tức sôi máu vặn mình né tránh những đòn nạng của Dao giáng vào người nó một cách vô cùng khéo léo. Nó căn chặt răng chịu đau đớn mỗi khi đòn nạng dính vào người. Lựa lúc Dao lững thững chống nạng lấy đà, Tòng khom người đá một cú song phi cho Dao văng hẳn xuống đất. Nó chưa kịp thực hiện ý định thì cả cây nạng gỗ đã giáng một đòn chí tử vào đầu nó khiến nó gục xuống và lịm đi.
Bản năng của con thú hoang khiến Tòng hồi tỉnh lại rất nhanh, nó gượng đầu dậy nhìn Dao với ánh mắt lạnh lẽo, cô hồn. Dao đứng sừng sừng bất động trước mặt nó chỉ bằng một chân còn lại, hai tay vung cao cây nạng gỗ lên không trung trong tue thế sẵn sàng vụt xuống đầu đối thủ.Tòng chòng chọc nhìn Dao đầy vẻ thách thức và chấp nhận tất cả.Thật bất ngờ, nó quét chân đạp mạnh vào bụng Dao làm Dao chới với. Cây nạng gỗ từ trên không trung vụt thẳng xuống đầu Tòng lần cuối cùng trước khi Dao ngã khụy xuống mặt lô cốt. Đòn nạng nặng nề tung của ụ lô cốt, giúp con bé bày lại lên đó để đĩa hoa giả cũ kỹ bằng nhựa và thắp những nén hương thơm ngát, với một vẻ thật thành kính, Tòng ngồi cạnh bên Sú, hai đứa cùng lặng im ngồi chắp tay cầu nguyện. Huyền ra cuối cùng, nó đứng lại cửa ụ lô cốt rất lâu. Với niềm vui rạng rỡ, Huyền giơ cao chiếc áo len sặc sỡ, nó đã đang xong sau bao ngày đêm, như muốn để cho tất cả lũ trẻ nhìn thấy. Huyền cầm chiếc áo, rón rén từng bước đi lại phía Mộc. những đứa trẻ cùng đổ dồn ánh mắt về phía Huyền và đống bao tải sờn rách bọc tấm thân thằng Mộc nãy giờ vẫn nằm bất động. Im lặng rất lâu. Huyền tinh nghịch phũ tấm áo lên người Mộc. Nó cầm đầu sợi dây thừng khẽ giật nhẹ với niềm hi vọng cái đầu bù xù tóc của Mộc sẽ lại từ từ ngóc lên nhìn nó như mọi ngày. Nhưng thằng Mộc vẫn nằm im không nhúc nhích. Huyền khẽ giật nhẹ sợi dây một lần nữa mà vẫn không thấy thằng Mộc cụng cựa. Nó buông sợi dây thừng, khẽ chạm hẳn tay vào người Mộc lay gọi. Hai bàn tay của Huyền bỗng từ từ rụt lại và siết chặt vào nhau với một nỗi đau nghẹn tắt trong lòng.
Từ trên mặt ụ ô cốt, Dao chống nạn tập tễnh chạy lao xuống chỗ Mộc. Nó khụy xuống đất, đôi cánh tay đặt lên người Mộc như cố lay gọi thêm một lần nữa mà Mộc vẫn không tỉnh dậy. Dường như sự sống đã lặng tắt trong tấm thân tiều tụy của bạn nó từ lâu lắm rồi. Dao nâng hai cánh tay bế tấm thân Mộc lên. Bọn trẻ ngỡ ngàng xúm lại. từ hom đất nơi thằng Mộc vẫn ngày ngày thả từng ống bơ nước về tưới bón, có một mầm cây xanh ngắt và tươi ngon đã nhú lên từ lúc nào.
Những đứa trẻ bàng hoàng và xúc động nhìn mầm cây bên xác Mộc. Tòng lặng lẽ bóp vụn từng hạt đất rồi nhẹ nhàng vun quanh mầm cây bé bỏng trước mặt nó. Huyền ôm chặt tấm áo len sặc sỡ trong tay khóc nghe không thành lời. Ngân cầm chiếc ống bơ sắt gỉ nghiêng xuống tưới nhè nhẹ những giọt nước trong mát vào hom đất. Góc bên làm Tòng không gượng dậy được nữa. Nó quằn quại ôm đầu lăn nhào xuống đất.
ðLềnh và Ngân nhào tới bên tấm thân đã lã đi của Tòng, Huyền trèo lên mặt ụ lô cốt, tìm mọi cách lay gọi mà Dao vẫn không tĩnh dậy. Nó cũng thiếp đi và bất động không khác gì đối thủ của nó Cái đầu bù xù tóc của thằng Mộc bỗng gục xuống hom đất như muốn chôn vùi vào đó một nỗi đớn đau không gì kiềm nén được. Sú cắm ngọn đuốc xuống đất cạnh nơi nó đứng. Rồi vừa phủ phục xuống sát bên ngọn đuốc, Sú vừa chấp tay vái lạy như cầu nguyện đất trời.
-Đèn Tắt-
CẢNH BỐN
XVI. Sáng sớm mùa đông mù mịt hơi sương. Ụ lô cốt bê tông lờ mờ hiện lên trong khung cảnh hoang tàn và đổ nát. Những đốm lửa đuốc còn sót lại từ đêm hôm trước leo loét cháy bên hình hài của những đứa trẻ nằm la liệt vì đói rét và đau đớn bởi những vết thương sau trận đánh dữ dội đêm hôm trước. Huyền nằm gục đầu lên ngực Dao trên mặt lô cốt, Lềnh và Ngân ngủ thiếp bên cạnh Tòng. Góc bên này, Sú ngồi dựa còng queo vào thành ụ lô cốt, hai bàn tay vẫn còn chắp trước ngực như chưa dứt hết lời cầu nguyện. Đống bao tải bọc tấm thân thằng Mộc cuộn tròn lặng im bên hom đất.
Vọng lại từ phía sông bài hát buồn quen thuộc của người chèo đò. Thằng Mộc khẽ cựa quậy. Rất chậm và rất khẽ, một cùi tay hủi cụt lủn của thằng Mộc từ từ thò ra khỏi những mép sợi gai sờn rách. Rồi tới một cảng chân của nó cũng thò ra chậm và khẽ như thế. Cuối cùng là cái đầu bù xù tóc hơi cố ngẩng lên, để lộ thấp thoáng một gương mặt nhem nhuốc, bờn bợt,. Thằng Mộc đã dậy. Ánh mắt nó dõi nhìn vào hom đất trước mặt như cố kiếm tìm một điều gì đó bí ẩn lắm. Cái đầu nó bỗng hơi rụt lại bất động và đờ cứng như đang phải chống đỡ một nỗi thất vọng lớn lao bởi những hoài mong như bao ngày chưa thành sự thật. Im lặng rất lâu. Thằng Mộc chợt cố dưới tứ chi cụt lủn gượng bò lết đi. Đống bao tải rách, bẩn bọc quanh tấm thân nó bắt đầu dịch chuyển từng tấc từng tấc một về phía triền sông thấp thoáng những dáng đò xa tít.
Trên mặt ụ lô cốt, Huyền ú ớ trong giấc mơ muộn màng. Dao thức dậy lung lay gọi Huyền. Con bé ngỡ ngàng tỉnh giấc ngơ ngác nhìn xung quanh. Phía dưới, Tòng đã tỉnh. Nó ngồi gượng lên ôm đầu trong cơn choáng váng chưa hết. Thằng Lềnh ưỡn xác ra ngủ, miệng nhai nước miếng chóp chép. Ngân vẫn li bì. Nó thản nhiêm duỗi chân gác lên mặt Lềnh làm Lềnh choàng thức dậy đạp mạnh vào người Ngân tức tối. Ngân giật mình choàng dậy dụi dụi mắt vì ngái ngủ. Bên hông ụ lô cốt, Sú nằm im lặng bất động hai bàn tay chắp vào nhau như vẫn đang nguyện cầu.
Tòng ngước nhìn lên ụ lô cốt nơi Dao và Huyền đang lạnh lùng nhìn nó và hai đứa kia. Tòng hiểu nó đã thua cuộc trong trận quyết đầu dành giật ụ lô cốt. Tòng cảm thấy một mỗi thất vọng bẽ bàng và cả tủi thân chợt dâng lên trong lòng nó. Nó cũng ôm ấp giấc mơ sẽ có được một mái ấm che thân cho nó và những đứa bạn theo cùng. Nhưng giờ đây giấc mơ ấy đã tan biến mất rồi. Nó đã không đủ mạnh để biến khát khao ấy trở thành hiện thực. Đúng trong khoảnh khắc ấy, Tòng chợt ngẩng mặt lên bầu trời không hiểu để cố kìm cho những giọt nước mắt buồn tủi khỏi trào ra hay chính nó cũng đang cầu nguyện.
Lềnh vừa nem nép liếc Dao và Huyền, vừa tiếc nuối nhìn hốc đạn trên thành ụ lô cốt bê tông. Nơi có những thứ dụng cụ đánh giày nó đã xếp ngay ngắn. Nó buồn rầu đứng dậy cởi chiếc quần sooc sặc sỡ rộng thùng thình để lộ chiếc quần cũ bẩn và rách rưới mà nó vẫn mặc bên trong. Lềnh đặt trả lại chiếc quần sooc vào đồng đồ cũ của bọn thằng Dao rồi đi lại phía ụ lô cốt. Nó giật từ giấy có dòng chữ trẻ con nguệch ngoạc xuống, cẩn thận gấp lại như gấp lại giấc mơ cỏn con sẽ có một hiệu đánh giày với tên của chính nó rồi nó kiễng chân với tay vào hốc đạn lấy xuống những thứ dụng cụ đánh giày mà nó đã đặt lên. Nó xếp tất cả vào cái hộp gỗ nhỏ đeo bên mình rồi lẳng đi lại phía Tòng.
Ngân đã tỉnh ngủ hẳn, nó nhìn Lềnh rồi cũng bắt chước tháo chiếc vòng cườm bằng những hạt nhựa màu trên cổ nó ra. Nó đi lại phía Sú, thả chiếc vòng cườm vào lòng con bé. Sú tỉnh giấc ngỡ ngàng không hiểu tại sao chiếc vòng cườm đã bị giật mất lại có ở trong tay nó.
Trên ụ lô cốt, Dao và Huyền vẫn ngồi lặng im nhìn những đứa đã định cướp ụ lô cốt của chúng nó giờ đang chuẩn bị cuốn gói ra đi. Tòng trở lại với hiện thực của sự thất bại. Nó nhìn ụ lô cốt rất lâu không chớp mắt. Rồi thật nhanh và dứt khoát, nó bật dậy cởi tấm khăn trải bản màu xanh nó vẫn choàng lên người ném xuống đất rồi quay đầu ra hiệu cho Lềnh và Ngân đi theo nó.
XVII. Những tiếng sấm bồng ùng ục từ phía chân trời vọng lại báo hiệu một trận bão lớn sắp về. Mấy đứa bọn thằng Tòng nghe tiếng sấm chùn chân dừng lại. Tất cả ngẩng mặt nhìn bầu trời tối sầm đang lóe lên những ánh chớp ma quái. Tiếng gió rít mỗi lúc một mạnh hơn. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt làm tất cả bọn trẻ đều lạnh cóng. Lềnh và Ngân định chạy lại phía ụ lô cốt trú mưa thì bị Tòng tùm tóc kéo lại. Tòng lạnh lùng nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Với đầy vẻ can đảm và nghị lực, nó chỉ thẳng cánh tay vào mưa bão tỏ ý bảo hai đứa kia hãy cùng nó bước tới. Lềnh và Ngân như hiểu ra, cũng bắt chước tòng nhổ bài nước bọt xuống đất rồi định theo Tòng bước đi.
Dao lặng im nhìn cả bọn thằng Tòng dìu nhau lảo đảo bước đi trong cơn bào đang ào ào tới. Một nỗi đồng cảm bắt dâng trào lên trong lòng nó khiến nó từ từ chống nạng đứng dậy. Tiếng động của cây nạng gỗ làm Tòng giật mình quay lại nhìn Dao. Hai đứa trẻ nhìn nhau rất lâu. Dao up hai bàn tay với nhau rồi ấp lên má ý hỏi Tòng tối nay nó sẽ ngủ ở đâu. Tòng im lặng lắc đầu. Dao chỉ vào bầu trời giông bão rồi hướng bàn tay xuống ụ lô cốt nơi nó đang đứng ý bảo rẳng tòng và những đứa theo cùng nó hãy quay trở lại trú thân trong ụ lô cốt cùng với bọn nó. Tòng vẫn lẳng lặng lắc đầu. Nó chỉ tấm khắn trải bản xanh trên đất rồi hướng tay về phía Dao tỏ ý bảo rằng Dao đã là người thắng cuộc. Dao khẽ lắc đầu. Từ trên mặt ụ lô cốt, Dao chống nạng đi từng bước tập tễnh xuống phía Tòng. Một tay chìa ra trước mặt tòng, tay kia khẽ khàng nâng một bàn tay của Tòng lên ngang với bàn tay của nó tỏ ý rằng hai bàn tay này chẳng khác gì nhau cả. Doa chìa chỗ rách trên manh áo nó đang mặc ra cho Tòng xem rồi chỉ vào những chỗ rách trên quần áo Tòng tỏ ý bảo rằng chúng nó cũng chung cảnh nghèo khốn khó cùng như nhau. Dao đặt tay lên ngực Tòng như lắng nghe từng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực ấy. Rồi nó đặt tay của Tong lên ngực nó như để cho Tòng cũng lắng nghe nhịp đập của trái tim nó. Dao nhìn Tòng. Nó bất ngờ nhổ một bãi nước bọt xuống đất ngay trước mặt Tòng rồi chỉ cho Tòng thấy bãi nước bọt của nó cũng chẳng khác gì những bào nước bọt mà Tòng và những đứa bạn nó đã nhổ xuống khi nãy. Tòng sửng sốt nhìn Dao. Một điểu gì đó thật giản dị nhưng thiêng liêng bỗng làm trái tim hoang dại của nó thức tỉnh. Nó tiến gần lại phía Dao. Hai đứa nhìn sâu vào mắt nhau và bồng ôm chặt lấy nhau như những con người.
Dao dẫn Tòng, Lềnh và Ngân đi về phía ụ lô cốt. Cả bọn bỗng dừng sững lại. Trước của ụ lô cốt, Sú đứng dưới dướn mũi lên ngửi hai cánh tay dang ra nhất định không có những kẻ có mùi hơi lại bước vào. Hằng ngày trông Sú mù lào lần bước đi tội nghiệp bao nhiêu thì giờ đây, bên của ụ lô cốt trông nó bỗng trở nên kiêu hãnh lạ thường. Tòng, Lềnh và Ngân định quay gót bước đi nhưng Dao khẽ ngăn ba đưa lại. Dao ngước mắt nhìn Huyền nãy giờ bỗng ngồi trên ụ lô cốt ngạc nhiên nhìn xuống. Như hiểu ánh mắt của bạn, Huyền cầm cấy sáo trúc rơi trên mặt ụ lô cốt chạy xuống đưa cho Dao. Dao từ từ cầm cây sáo trúc đặt lên môi. Tiếng sáo trúc ngân lên tha thiết. Sú đứng lặng im lắng nghe tiếng sao thánh thoát bên tai nó. Dao bất ngờ trao cây sáo trúc cho Tòng. Trong khoảnh khác ấy dường như có những tia sáng chợt bừng lên, soi thấu, gột rửa và làm lành lại những vết thương trong tâm hồn của Tòng. Nó ngập ngừng đặt cây sáo lên môi, khẽ thổi lên một giai điệu thật mộc mạc và bình dị. Tòng như đang chìm đắm trong tiếng sao mỗi lúc một thêm nồng nàn hơn của nó. Vừa thổi sáo Tòng vừa bước thật chậm về phía Sú. Sú nghiêng đầu lắng tai nghe tiếng sao của Tòng. Đôi cánh tay đang dang ra chặn lối của nó bỗng từ từ hạ xuống. Tòng đã đến gần sát bên Sú. Tiếng sao của nó như một làn hơi ấm áp sưởi ấm con bé. Sú quờ tay tìm theo tiếng sáo. Đôi bàn tay bé nhỏ của nó khẽ chạm vào người Tòng. Bàn tay ấy lướt đi nhè nhẹ trên mặt, trên môi, trên đôi cánh tay Tòng đang nâng niu cây sáo trúc. Dao nâng cây đàn bầu đặt vào lòng Sú. Sú nhẹ nhàng lướt ngón tay trên sợi dây đàn mỏng manh. Tiếng đàn bầu của nó ngân lên hòa cũng với tiếng sáo. Bọn trẻ ngồi quây lại bên Tòng và Sú lắng nghe tiếng đàn và tiếng sáo giờ đây đã hòa trong một bản giao hưởng đang vút lên tha thiết không gian dần dần tái sẫm lại không còn nhìn thấy gì nữa. Trên nền tối sầm ấy chợt hồng lên ánh lửa le lói từ bên trong ụ lô cốt hắt ra ấm áp trong tiếng nhạc vẫn vút lên giữa mưa rơi, sấm sét và từng cơn gió giật của một ngày đông bão về.
-Đèn Tắt-
CẢNH NĂM
XVIII. Cơn bão tàn khốc như muốn cuốn phăng đi tất cả. Nghe rùng rợn trong tiếng gió là tiếng rú rít ma quái hiện về. Chỉ còn lại một mình đống bao tải bọc tấm thân thằng Mộc bao trong nằm lặng im bất động che chở hom đất, mặc cho gió mưa, sấm sét dập vùi. Từ đống bao tải ấy trong gió mưa sấm sét và chớp giật, một hình hài người khỏe khoắn và đẹp lộng lẫy của thằng Mộc từ từ vươn dậy. Nó bước đi giữa phong ba bão táp trong một lớp múa đẹp tuyệt vời phản ánh sức sống không gì ngăn cản nổi của con người trước thiên nhiên khắc nghiệt, trước những đớn đau của bệnh tật ngặt nghèo. Đường nét vũ đạp của Mộc rõ ràng, khúc triết, làm sáng rõ lên khao khát của nó muốn được làm một con người trong hình hài toàn thiện mà tạo hóa đã sinh thành.
Từ trong bão tố, từng bóng đèn quái dị như những con vi trùng hủi bỗng xuất hiện bốn phía bủa vây quanh Mộc. Chúng lao vào cắn xé và tàn phá thân xác Mộc. Mộc cố chống chọi lại với tất cả. Nó quằn quại vì đau đớn nhưng vẫn gượng vùng dậy che chở cho hom đất, nơi nó vẫn ngày ngày chăm chút cho đến khi những bóng đèn trùm lên nuốt chửng lấy toàn thân nó.
XIX. Buổi sáng, ụ lô cốt bê tông dần hiện lên giữa những tia nắng ban mai ửng hồng le lói trên nền trời phía xa, không gian dường như đang trở lại thanh bình và tinh khiết hơn sau cơn bão tàn khốc đêm hôm trước. Từ phía trong ụ lô cốt, những đứ tre ra rất nhanh hứng đón luồng không khí mát rượi, trong lành. Lềnh chạy ra đầu tiên hớn hở gắn tờ giấy có dòng chữ trẻ con nguệch ngoạc: “Đây! Hiệu đánh giày Nguyễn Lềnh” lên thành bê tông của ụ lô cốt. Nó bày chiếc hợp đựng các dụng cụ đánh giày ra trước mặt rồi ngồi chiễm chệ như đã rất sẵn sàng phục vụ khách hàng. Dao dẫn Ngân trèo lên mặt ụ lô cốt, chỉ cho con bé thấy những dáng đò xa mờ phía sông xa. Tòng dẫn Sú lại hốc đạn trên thành bê tông này, hình như Sú đã biết tất cả. Nó chắp tay trước ngực. Ngửa mặt đi lần từng bước như đang cố kiếm tìm linh hồn của Mộc đâu đó trong cõi hư không. Dao nằm bất động nhìn xác đứa bạn hủi tội nghiệp giờ đã lạnh cóng. Nó từ từ ngửa mặt lên trời như cố kìm những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Bỗng vọng lên giữa không trung t’ừng tiếng nói nghẹn ngào, sâu thẳm:
-“Mộc ơi! Dậy đi! Dậy mà xem hạt giống Mộc ươm hôm nào giờ đã nảy mầm rồi! Mộc đã đợi chờ và mong ước bao lâu cơ mà! Dậy đi Mộc ơi! Mùa xuân ấm áp đang về mang theo cùng cả giấc mơ của Mộc đây này! Dậy đi Mộc! Sao cứ nằm mãi chẳng chịu nói với ai một lời nào!”
Rõ lắng vào không gian một giọt đàn bầu nhẹ và trong như một hạt nước. Bình minh lên, nắng ấm áp và rực rỡ phía chân trời. Đâu đó có tiếng chim hót líu lo đón chào một ngày mới.
-HẾT-